"Đúng vậy," bà tiếp tục, "Từ khi con thứ ra đời, tất cả tâm sức của chúng ta đều dồn vào thằng bé. Từ lúc nó kết hôn rồi, chúng ta vẫn dành hết sự quan tâm vào gia đình nhỏ của nó."
"Thử nhìn lại đi, chúng ta đã làm gì cho con cả chưa? Lúc nhỏ nó phải trông em, rồi khi kết hôn, còn phải góp một nửa số tiền để cưới vợ cho em trai." Bà thở dài, ánh mắt đượm buồn. "Sau khi cưới, nó cũng không ít lần giúp đỡ con thứ. Nhưng chúng ta lại cho rằng đó là điều hiển nhiên."
"Chúng ta thậm chí còn định cho cháu trai về ở với nó, nói là để con cả có người nối dõi sau này. Nhưng thực chất, ai cũng biết con thứ và vợ nó chỉ nhắm đến tài sản của con cả."
"Điều này khiến con cả nghĩ rằng chúng ta có chung ý định với chúng, vì vậy mà nó thất vọng, dẫn đến khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa."
Bà cụ Tần ngừng lại một chút, ánh mắt đầy quyết tâm: "Hôm nay cả nhà này tỏ vẻ vui vẻ chào đón chúng ta. Ông không nhận ra sao? Điều đó không phải xuất phát từ lòng chân thành. Tụi nó làm vậy chỉ để không khiến chúng ta mất mặt thôi."
"Bên này vẫn còn nghĩ cho cảm xúc của chúng ta. Còn nhà con thứ, ông nghĩ nó không biết chúng ta đến nhà con cả ăn Tết chỉ để gây khó dễ sao? Thực chất nó chẳng hề coi mình ra gì."
"Con thứ nghe lời vợ răm rắp, không hy vọng gì ở nó được. Đến khi chúng ta già yếu không còn giá trị lợi dụng nữa, nó sẽ không ngần ngại đẩy tôi và ông cho con cả lo liệu đâu."
"Đến lúc đó, chúng ta còn mặt mũi nào để nhờ vả con cả?"
Ông cụ Tần không nói gì, chỉ thở dài. Ông biết vợ mình nói rất đúng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!