Tần Chiêu Chiêu nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, chợt lên tiếng: “Trưa anh cũng về ăn cơm nhé! Tôi sẽ ở nhà nấu chờ anh.”
Bước chân Lục Trầm hơi khựng lại. Anh im lặng một lúc, rồi không quay đầu lại, chỉ để lại một chữ: “Được.”
Nhìn thấy anh chịu đáp lại, trong lòng Tần Chiêu Chiêu dâng lên một chút cảm giác vui mừng. Ít nhất, sự thay đổi của cô cũng không phải vô ích.
Trời lúc này đã sáng hẳn. Cô thu dọn chén đũa xong liền bước ra sân, định ngồi nghỉ ngơi một chút. Nhưng vừa nhìn quanh, cô lập tức hết hồn—không chỉ căn phòng của nguyên chủ bừa bộn, mà ngay cả sân cũng đầy rác, lá khô, bừa bộn như một bãi chiến trường.
Tối qua cô vốn định ngủ một chút rồi dậy dọn dẹp sau. Nhưng nằm mãi mà không ngủ nổi, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến đống lộn xộn này.
Cuối cùng, cô không thể chịu được nữa, đành cắn răng đứng dậy, bắt đầu quét dọn từ sân, rồi lần lượt dọn dẹp sạch sẽ từng căn phòng một.
Tần Chiêu Chiêu đem quần áo và ga giường ngâm trong nước rồi cẩn thận chà sạch bằng xà phòng.
Phải công nhận, mắt thẩm mỹ của nguyên chủ không tệ. Quần áo trong tủ không phải loại bình dân mà mỗi bộ đều có nét đặc biệt riêng, dù ở thời đại của cô thì vẫn có thể coi là hợp mốt.
Ngay cả những đôi giày da đủ màu lẫn giày vải, sau khi được giặt sạch và đặt gọn gàng bên tường, cũng trông rất đẹp.
Phần lớn tiền của nguyên chủ đều đổ vào những món đồ này.
Mặc dù không thích dọn dẹp nhà cửa, nhưng nguyên chủ lại rất chú trọng vẻ ngoài của bản thân.
Nhìn sân vườn sạch sẽ gọn gàng, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy vô cùng thoải mái.
Về đến phòng, cô liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, đã tám giờ rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!