"Nó uống chút rượu, đang ngủ trong phòng. Có chuyện gì cứ nói, bác sẽ nhắn lại cho vợ nó."
Dư Hoa cố tình nói vậy để thăm dò phản ứng của cô gái kia.
Nếu Dương Cúc do dự, không muốn nói ra, vậy thì chắc chắn cô ta có vấn đề.
Và nếu thực sự có vấn đề, bà sẵn sàng ra mặt để người phụ nữ này hiểu rõ rằng, cô ta không nên quấy rầy cuộc sống gia đình con trai bà.
Dương Cúc không nhận ra ẩn ý trong lời nói của Dư Hoa. Cô vẫn đang chìm trong nỗi đau mất chồng, giọng nói khàn đi vì kiệt sức:
"Sáng mai lúc 8 giờ là lễ truy điệu của chồng tôi, tổ chức tại nhà tang lễ Hải Thị. Phiền thím nhắn lại với anh Lục giúp tôi. Nếu anh ấy không có thời gian đến cũng không sao."
Câu trả lời ấy khiến Dư Hoa thoáng giật mình.
Bà thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân thật hồ đồ khi nghĩ ngợi những điều không đâu.
Tình cảm giữa con trai và con dâu vốn rất tốt, làm gì có chuyện rắc rối gì chứ? Có lẽ bà đã già rồi, đầu óc mới suy nghĩ lung tung như vậy.
"Không phiền đâu, đợi nó dậy tôi sẽ nói với nó."
Bên kia nhẹ giọng cảm ơn, rồi cúp máy.
Dư Hoa cũng đặt điện thoại xuống, ánh mắt có chút phức tạp.
Tần Chiêu Chiêu và Vương Tuệ Lan đều nhận ra sự khác lạ trong biểu cảm của bà.
Thấy vậy, Tần Chiêu Chiêu liền hỏi:
"Mẹ, ai gọi vậy ạ?"
Dư Hoa ngồi xuống ghế sô pha, chậm rãi đáp:
"Một người phụ nữ tên Dương Cúc gọi tới, mời Lục Trầm đến dự lễ truy điệu của chồng cô ấy. Chiêu Chiêu, con biết người này không?"
Tần Chiêu Chiêu suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
"Cũng không thể nói là quen. Hôm qua khi ra ga tàu đón anh Lục Trầm, con gặp cô ấy một lần, có nói chuyện vài câu. Cô ấy đi cùng chuyến tàu với anh ấy."
Dư Hoa cau mày:
"Họ cùng chuyến tàu? Chồng cô ấy là đồng đội của Lục Trầm à?"
Tần Chiêu Chiêu lắc đầu, giải thích rõ ràng hơn:
"Chồng Dương Cúc không cùng đơn vị với anh ấy. Anh ấy phục vụ ở nơi khác, đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ.
Cô ấy mang tro cốt của chồng về nhà bằng tàu. Trên đường về, có kẻ trộm lấy mất vali của cô ấy, trong đó đựng hũ tro cốt.
Anh Lục đã giúp cô ấy bắt lại tên trộm để lấy lại vali.
Nhà của Dương Cúc cũng ở Hải Thị nên họ cùng nhau về.
Anh Lục rất kính trọng những chiến sĩ hy sinh vì đất nước, chính anh ấy đã nói sẽ đến dự lễ truy điệu."
Dư Hoa nghe xong liền hiểu ra.
"Ra là vậy... Dương Cúc thật đáng thương. Nghe giọng cô ấy rất trẻ, chắc tuổi không lớn. Không biết cô ấy có con không?"
"Quả thực cô ấy còn trẻ, hơn con không bao nhiêu.
Cô ấy có một cậu con trai khoảng bốn, năm tuổi, rất đáng yêu. Con từng gặp cậu bé ở ga tàu."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!