Bà nhẹ nhàng vỗ lên tay Hứa An Hoa, nói tiếp:
"Thực ra, trẻ con ngủ nhiều là chuyện bình thường. Mấy đứa bé khác cũng vậy cả thôi. Đây là di truyền từ gen của nhà họ Lục chúng ta đấy."
Lục Dao ngạc nhiên:
"Thật thế sao? Hồi nhỏ bọn con cũng thích ngủ à?"
Dư Hoa cười hiền:
"Đúng vậy. Hồi nhỏ ba đứa các con rất ngoan, chẳng bao giờ quấy khóc. Con cái dễ nuôi như vậy đúng là phúc của cha mẹ."
Hứa An Hoa thở dài, lắc đầu than thở:
"Thế mà từ khi sinh con, Lục Dao cứ suốt ngày nghi thần nghi quỷ. Con ngủ nhiều, cô ấy sợ nó ngốc. Con ngủ say, nửa đêm cô ấy lại dậy kiểm tra xem con có còn thở không.
Có hôm đang ngủ ngon lành, cô ấy giật mình dậy giữa đêm, lén lút chọc chọc con để xem thằng bé có phản ứng không. Một ngày phải kiểm tra hàng chục lần."
Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa nhìn nhau cười.
Hai người đều từng làm mẹ, nên rất thấu hiểu cảm giác này.
Tần Chiêu Chiêu đặc biệt đồng cảm.
Cô nhớ lại lúc mình sinh đôi An An và An Ninh, bản thân cũng từng lo lắng không thôi, chẳng khác gì Lục Dao bây giờ.
Cô dịu dàng lên tiếng an ủi:
"Lần đầu làm mẹ ai cũng lo lắng cả. Chị cũng từng như vậy mà.
Nhưng em đừng nghĩ ngợi nhiều quá, cứ giữ tinh thần thoải mái, con trẻ và người lớn đều có sức sống bền bỉ lắm. Chỉ cần con khỏe mạnh, đừng suy nghĩ lung tung."
Dư Hoa cũng gật đầu phụ họa:
"Đúng đấy. Trẻ ngủ nhiều không phải vấn đề gì to tát, ngược lại, những đứa trẻ ngủ đủ giấc thường phát triển rất tốt về thể chất lẫn tinh thần. Khi lớn lên, tính tình cũng sẽ ổn định hơn.
Những lo lắng của con bây giờ chỉ là dư thừa thôi."
Lục Dao thở dài, bất đắc dĩ cười nói:
"Con cũng biết cứ lo lắng như vậy là không tốt, nhưng lại không thể ngừng suy nghĩ được…"
Tần Chiêu Chiêu nghiêng đầu nhìn cô, rồi bỗng bật cười:
"Do em quá rảnh rỗi đấy! Không có việc gì làm nên mới cứ chăm chăm vào con nhỏ.
Thử đọc sách để chuyển sự chú ý đi nơi khác, em sẽ không còn nghĩ ngợi linh tinh nữa."
Lục Dao nhún vai, bĩu môi than thở:
"Mẹ chồng thương em lắm, bảo không nên đọc sách vì sợ hại mắt."
Tần Chiêu Chiêu không đồng ý:
"Em đã qua nửa tháng cữ rồi, đọc chút sách không sao cả đâu.
Ngày trước, sau nửa tháng đầu, chị cũng bắt đầu đọc sách giải khuây. Nhờ vậy mà tâm trạng thoải mái hơn nhiều."
Lục Dao nghe vậy thì lập tức quay sang nhìn mẹ chồng, mỉm cười tinh nghịch:
"Mẹ, mẹ nghe rồi đấy nhé! Chị dâu con là bác sĩ bệnh viện quân khu, chị ấy nói vậy, mẹ tin rồi chứ?"
Mẹ chồng Lục Dao bật cười, xoa nhẹ lên đầu con dâu:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!