Lục Dao vội bò dậy khỏi giường, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Vừa thấy bố mẹ, anh chị và cả các cháu nhỏ, cô ấy xúc động đến mức mũi cay xè, nước mắt lặng lẽ tràn mi.
Bên ngoài, nhóm người Tần Chiêu Chiêu theo mẹ chồng của Lục Dao vào phòng khách.
Trời lạnh, mẹ chồng Lục Dao mời mọi người uống trà nóng để làm ấm người trước, tránh mang hơi lạnh vào phòng ảnh hưởng đến sản phụ và em bé.
Trong phòng, Lục Dao thấp thỏm chờ đợi. Nghe tiếng bước chân của mẹ chồng, cô ấy lập tức quay sang, đầy mong ngóng: "Mẹ, sao bố mẹ con còn chưa vào ạ?"
Mẹ chồng mỉm cười trấn an: "Con đừng vội, trời lạnh, để mọi người uống trà làm ấm người trước rồi vào ngay thôi."
Lục Dao đành nén sự háo hức, tiếp tục chờ đợi.
Sau khi cảm thấy cơ thể đã ấm hơn, cả nhà cùng nhau vào phòng Lục Dao.
Nhìn thấy người thân, Lục Dao không kìm được nước mắt, vừa khóc vừa cười: "Bố mẹ, anh chị, các cháu nhỏ... Mọi người đến thăm làm con vui lắm!"
Dư Hoa bế đứa nhỏ trên tay. Cậu nhóc ngủ say, dù được bế lên cũng không hề giật mình tỉnh giấc.
Cả nhà đều khẽ khàng trò chuyện, sợ làm phiền giấc ngủ của em bé.
Lục Trầm nhìn đứa trẻ, mỉm cười nhận xét: "Thằng bé giống em gái hơn, không giống Hứa An Hoa lắm."
Hứa An Hoa đứng bên cạnh, nhìn con trai nhỏ trong tay mẹ, cười nói:
"Thực ra, lúc thức dậy trông thằng bé sẽ giống anh hơn đấy."
Lục Trầm nhíu mày, không tin lắm:
"Thật sao?"
Dư Hoa bên cạnh cũng gật đầu khẳng định:
"Thật đấy. Mẹ thấy thằng nhóc này rất giống con hồi nhỏ."
Lục Trầm không khỏi tò mò, liền đưa tay đón lấy đứa bé từ tay mẹ. Trong khoảnh khắc ôm lấy đứa nhỏ mềm mại trong lòng, trái tim anh bỗng dưng dịu lại, có một loại cảm giác khó tả tràn ngập trong lồng ngực, như thể anh đang ôm chính con trai hoặc con gái mình vậy.
Người ta vẫn nói, cậu thường cưng cháu hơn cả cha mẹ. Câu này quả không sai chút nào.
Thằng bé cựa quậy trong tay anh, từ từ mở mắt. Nhưng vừa thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ, nó lập tức bĩu môi, rồi ngay sau đó… "Oa oa" bật khóc ré lên.
Lục Trầm cứng đờ.
Anh vội vàng trao đứa trẻ lại cho Hứa An Hoa, vẻ mặt có chút hoảng hốt:
"Thằng bé này… sao mới nhìn thấy anh đã khóc thế?"
Hứa An Hoa bật cười, đón con từ tay anh. Chỉ một lát sau, đứa bé liền nín khóc, thoải mái nhắm mắt ngủ tiếp.
Lục Trầm nhìn cảnh này mà không khỏi cảm thán.
Cách Hứa An Hoa bế con vô cùng thuần thục, nhìn qua là biết ở nhà thường xuyên chăm sóc trẻ con.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!