Lo sợ những người phía trước quay lại nhìn thấy, Tần Chiêu Chiêu nhăn mặt, trợn mắt, khẽ nói:
"Anh mau thả tôi xuống! Anh đang giở trò lưu manh đấy à?"
Lục Trầm bật cười, trong lòng bất giác thấy vui vẻ. Anh cúi đầu, giọng điệu trầm thấp nhưng mang theo chút trêu chọc:
"Em là vợ cưới hỏi đàng hoàng của tôi, sao tôi có thể giở trò lưu manh được?"
Tần Chiêu Chiêu lập tức đỏ bừng mặt. Cô cảm thấy tư thế này thật xấu hổ, khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở anh phả nhẹ trên trán cô, khiến tim cô đập loạn nhịp.
Lục Trầm nhìn gương mặt ửng hồng của cô, ánh mắt vô thức dừng lại ở đôi môi mềm mại, hồng hào ấy. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh, thôi thúc anh muốn cúi xuống, thử xem nó có mềm mại như anh tưởng tượng hay không.
Nhưng đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua. Anh biết nếu làm vậy, cô chắc chắn sẽ tức giận, thậm chí còn trở mặt ngay lập tức. Thế nên anh đành nhịn xuống, khẽ siết chặt vòng tay, tiếp tục bế cô đi.
Tần Chiêu Chiêu cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh dán chặt vào mình. Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt càng lúc càng nóng ran. Cô vội vàng quay mặt sang hướng khác, không dám đối diện với anh, lí nhí nói:
"Anh mau thả tôi xuống."
Lục Trầm nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, trong lòng bất giác cảm thấy cô thật đáng yêu, giống như một chú thỏ nhỏ đang bối rối tìm đường trốn.
Anh nhướn mày, nửa đùa nửa thật:
"Muốn tôi thả xuống cũng được, nhưng phải để tôi cõng em."
Tần Chiêu Chiêu khựng lại.
Cô biết mình không thể tự đi xuống núi. Con đường này, với người bình thường đã khó đi, huống hồ gì cô còn bị thương ở chân.
Bị bế thế này thì quá mất mặt. Nhưng nếu để anh cõng, có lẽ sẽ đỡ hơn một chút...
Cô suy nghĩ vài giây, cuối cùng gật đầu:
"Được rồi."
Lục Trầm vừa nghe xong liền thả cô xuống, rồi cúi người, nghiêng lưng về phía cô.