Bố cô ấy nhún vai, thản nhiên nói: "Bà ấy nghĩ gì, chẳng lẽ bố không biết sao? Bố chẳng thèm để ý. Vậy mà bà ấy cứ bám riết như đỉa, đi theo bố về tận cổng nhà. Bố nói bao nhiêu lời khó nghe, bà ấy cũng không chịu đi. Đứng lì ngay trước cổng, hàng xóm kéo nhau ra xem náo nhiệt như coi kịch. Bà ấy chẳng biết xấu hổ là gì!"
Đại Tráng không nhịn được cười: "Vậy cuối cùng bà ấy đi chưa?"
Bố Từ bật cười: "Đi rồi. Nhưng trước khi đi còn nói bố phải suy nghĩ kỹ, bà ấy sẽ chờ câu trả lời. Bố đáp luôn: ‘Suy nghĩ cái chân bà nội bà đi! Nhà tôi không hoan nghênh bà đâu.’ Thế là bà ấy tức giận đỏ bừng mặt, còn dọa bố sau này đừng có mà hối hận!"
Mọi người trong nhà nghe kể mà cười ầm lên. Từ Như Ý cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cả nhà cùng nhau vào bếp chuẩn bị bữa tối. Sau khi ăn xong, trời đã tối hẳn.
Lục Phi ngồi uống rượu với bố vợ, nhưng vì còn phải lái xe về nên anh ta không uống nhiều. Trong khi đó, Từ Bình An, Đại Tráng, bố của Đại Tráng và bố của Vương Tuệ Lan uống đến mức mặt ai cũng đỏ gay.
Mẹ của Vương Tuệ Lan treo hai con cá trắm hoa đã làm sạch lên tay lái xe đạp của Lục Phi. Anh ta không từ chối, bởi đây là tấm lòng của bố mẹ vợ, nhận lấy cũng là một cách thể hiện sự tôn trọng.
Đến lúc tạm biệt, cả gia đình nhà vợ đưa họ ra tận đầu ngõ, gọi một chiếc xích lô.
"Bố mẹ, chị, anh rể, anh cả, chị dâu, chú, tụi con đi đây. Mọi người vào nhà đi." Vương Tuệ Lan vẫy tay chào.
Mẹ Từ dặn dò: "Sau Tết, mẹ sẽ nhờ Bình An qua đón các con về chơi vài hôm nhé."
"Vâng ạ." Vương Tuệ Lan gật đầu, quay sang gọi hai con gái: "Á Á, Thanh Thanh, chào tạm biệt ông bà ngoại, hai bác, chú dì đi nào."
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn vẫy tay chào tạm biệt.
Lục Phi cũng chào mọi người, sau đó cả gia đình lên xe rời đi.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời đầu tiên của ngày mới xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào trong phòng.
Lục Trầm chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu đang cuộn tròn trong lòng mình như một chú mèo nhỏ. Nghĩ lại chuyện đêm qua, khóe môi anh khẽ nhếch lên, nụ cười dịu dàng thoáng hiện trên gương mặt.
Anh thừa nhận, tối qua bản thân có chút kích động. Nửa năm xa cách, khiến anh không kiềm chế được mà có phần quá mức. Nhưng cuối cùng, cả hai đều có một đêm trọn vẹn, cùng nhau trò chuyện thật lâu trước khi chìm vào giấc ngủ.
Thậm chí, anh còn không nhớ nổi mình đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Chiếc đồng hồ trên bàn chỉ tám giờ sáng. Có lẽ bữa sáng đã được chuẩn bị xong.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!