Cô khẽ thở dài: "Mong bố con bé có thể thay đổi, để nó có một tuổi thơ ấm áp hơn."
Lục Trầm nắm tay cô, giọng điềm đạm: "Đừng lo, dù sao cũng là con ruột, có tệ thế nào thì vẫn còn bà nội thương yêu."
"Ừ, ít nhất vẫn có một người yêu thương con bé thật lòng."
Thấy tâm trạng vợ không tốt, Lục Trầm nắm chặt tay cô, kéo đi: "Nào, lên tầng ba thôi."
Tầng ba là khu vực bán trang sức vàng bạc. Tần Chiêu Chiêu nhìn anh đầy nghi hoặc: "Anh định mua trang sức cho bố mẹ em à?"
Lục Trầm cười: "Đúng vậy. Anh muốn mua vàng cho mẹ em."
Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên: "Chẳng phải năm ngoái anh đã mua rồi sao?"
"Năm ngoái mua một kiểu, năm nay mua kiểu khác."
Nhìn thấy sự chu đáo của Lục Trầm dành cho bố mẹ mình, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy vô cùng ấm áp. Không phải vì trang sức đắt tiền, mà vì tấm lòng anh dành cho người thân của cô.
"Anh không thấy tiếc tiền sao? Vàng đâu có rẻ." Cô hỏi, nửa đùa nửa thật.
Lục Trầm cười khẽ: "Kiếm tiền là để tiêu. Chỉ cần tiêu đúng chỗ thì chẳng có gì phải tiếc."
Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng: "Em còn nhớ không? Trước mặt bố mẹ em, anh đã từng nói, họ không có con trai thì anh sẽ là con trai của họ. Anh phải làm tốt hơn cả con ruột để bố mẹ em không bị ai coi thường."
Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, lòng dâng tràn cảm xúc. Đúng vậy, anh đã nói những lời đó, và chưa từng nuốt lời.
Năm ngoái, ông bà nội cùng chú thím hai tới nhà họ, muốn nhận con trai của chú thím làm con thừa tự cho bố mẹ cô. Mục đích chẳng có gì tốt đẹp, chỉ là nhắm vào tài sản của bố mẹ cô mà thôi.
Bố mẹ cô kiên quyết từ chối. Nhưng những lời chê bai, gièm pha vẫn không dứt. Ông bà nội nói bố mẹ cô không có con trai, sau này qua đời sẽ chẳng ai lo hương khói, thậm chí còn không ai tiễn đưa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!