Anh vẫy tay chào, sau đó nhanh chân bước đến.
Vừa đến gần, anh đặt Quách Khánh Khánh xuống đất, rồi lần lượt ôm lấy bố và Tần Chiêu Chiêu.
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, nhưng cô vẫn không nén nổi tò mò, hỏi:
“Anh, đây là…?”
Không đợi Lục Trầm trả lời, Dương Cúc đã kéo con trai mình đến, lễ phép giới thiệu:
“Chúng tôi quen nhau trên tàu. Anh Lục đã giúp đỡ mẹ con tôi rất nhiều.”
Cô cúi xuống, dịu dàng nói với con trai:
“Khánh Khánh, chào cô đi con.”
Quách Khánh Khánh ngước đôi mắt sáng ngời lên nhìn Tần Chiêu Chiêu. Cậu bé chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy.
Bàn tay nhỏ bé kéo kéo góc áo mẹ, sau đó lễ phép nói:
“Chào cô! Con là Quách Khánh Khánh. Cô đẹp quá, cô là người đẹp nhất con từng gặp!”
Lời nói ngây thơ nhưng cực kỳ dễ nghe. Tần Chiêu Chiêu không nhịn được mà bật cười, cảm thấy cậu bé này thật lanh lợi.
“Miệng cậu bé này ngọt ghê, đáng yêu quá.”
Quách Khánh Khánh lại nhìn về phía Lục Quốc An, lễ phép cúi đầu:
“Con chào ông ạ!”
Lục Quốc An cười lớn, gật đầu khen ngợi:
“Thằng bé này tương lai nhất định có tiền đồ!”
Lục Trầm nhìn sang Dương Cúc, hỏi:
“Người nhà cô chưa tới à?”
Dương Cúc khẽ lắc đầu:
“Chắc cũng sắp đến rồi.”
Tần Chiêu Chiêu nhìn hai mẹ con cô, rồi đề nghị:
“Trời khá lạnh, nếu không ngại thì đi chung xe với bọn tôi đi. Tôi đưa mẹ con cô về.”
Dương Cúc lập tức từ chối. Cô biết người ta có ý tốt, nhưng thứ cô mang theo không phải là đồ vật bình thường, mà là tro cốt của chồng. Trong quan niệm dân gian, mang tro cốt đi nhờ xe của người khác là điều cấm kỵ.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Không cần đâu, người nhà tôi nói sẽ tới đón. Tôi đợi một chút là được, cảm ơn cô.”
Vừa dứt lời, cô nhìn ra xa, thấy một nhóm người đang tiến lại gần. Cô khẽ reo lên:
“Họ đến rồi.”
Tần Chiêu Chiêu, Lục Trầm và Lục Quốc An đều quay đầu nhìn theo.
Lục Trầm gật đầu:
“Người nhà cô đến rồi, vậy chúng tôi đi trước đây.”
Bất chợt, Quách Khánh Khánh níu lấy tay anh, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ lưu luyến:
“Chú Lục… Sau này con còn gặp lại chú nữa không?”
Lục Trầm khẽ cười, cúi xuống xoa đầu cậu bé:
“Đương nhiên là có rồi.”
Anh đứng dậy, nhìn sang Dương Cúc, nghiêm túc nói:
“Đến ngày đưa tiễn, nhớ gọi cho tôi. Tôi muốn tiễn anh ấy một đoạn.”
Dương Cúc nhìn anh, ánh mắt đỏ hoe. Cô không nói nhiều, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Tần Chiêu Chiêu và Lục Quốc An không hiểu hai người họ đang nói gì, nhưng cũng không hỏi nhiều. Họ lên xe, rời đi.
Trên đường về nhà, Tần Chiêu Chiêu im lặng một lúc, rồi không kìm được mà lên tiếng:
“Anh… Chuyện của hai mẹ con họ là thế nào vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!