Người đàn ông chen lên trước, chủ động mở balo để cảnh sát trên tàu kiểm tra.
Cảnh sát thò tay vào kiểm tra một lượt, không phát hiện vật gì khả nghi nên cho phép hắn xuống tàu.
Nhưng chính giây phút đó, Lục Trầm đã khẳng định: Đây chính là kẻ trộm!
Hắn ta biết mình bị phát hiện, nên cố tỏ ra bình tĩnh để chuồn đi.
Khi vừa nhấc chân định bước xuống, một lực mạnh đột ngột kéo giật hắn ngược trở lại!
"Rầm!"
Người đàn ông ngã nhào xuống sàn tàu. Hành khách giật mình, xôn xao không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Trước khi hắn kịp phản ứng, Lục Trầm đã nhanh chóng đè hắn nằm sấp xuống, ngồi lên lưng để khống chế. Anh lớn tiếng nói với cảnh sát trên tàu:
"Đây chính là nghi phạm!"
Vừa dứt lời, cửa khoang tàu lập tức đóng lại. Các cảnh sát phối hợp cùng Lục Trầm khóa chặt hai tay hắn ra sau lưng bằng còng số 8.
Nghi phạm vùng vẫy, hét lên đau đớn, nhưng chỉ trong chưa đầy một phút đã hoàn toàn bị chế ngự.
Hành khách trên tàu chưa từng chứng kiến một pha bắt giữ kích thích như vậy, đồng loạt vỗ tay tán thưởng.
Người đàn ông bị khóa tay vẫn không ngừng la hét:
"Các người bắt nhầm rồi! Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, thả tôi ra ngay!"
Cảnh sát trên tàu nhìn về phía Lục Trầm, có chút do dự.
Từ đầu đến giờ, họ phối hợp bắt người hoàn toàn dựa trên lời khẳng định của anh. Nếu không tìm ra chứng cứ, bắt nhầm người sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của họ, thậm chí có thể bị khiếu nại.
Nhưng Lục Trầm rất chắc chắn. Anh nhìn thẳng vào họ, kiên định nói:
"Chỉ cần bắt nhầm, tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm. Nhưng tôi tin mình không nhầm. Đi theo tôi."
Dứt lời, anh xoay người, bước về khoang hành khách.
Cảnh sát áp giải nghi phạm theo sau.
Lúc này, trên gương mặt kẻ bị bắt đầu lộ rõ vẻ hoảng loạn.
Lục Trầm đi đến hàng ghế nơi hắn ta ngồi ban nãy, cúi xuống, kéo ra từ gầm ghế một chiếc vali.
Nghi phạm lập tức cứng đờ, mặt trắng bệch.
Chưa kịp mở miệng thanh minh, một tiếng khóc nghẹn vang lên từ phía sau.
Dương Cúc ôm con trai chạy đến, nước mắt lưng tròng. Cô buông con ra, lao tới ôm chặt lấy chiếc vali, khóc nấc:
"Đây là vali của tôi! Là tro cốt của chồng tôi!"
Bàn tay cô run rẩy mở khóa vali.
Bên trong là một chiếc hộp đựng tro màu xám.
Cô vừa nhìn thấy, cả người lập tức sụp xuống, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào:
"Anh Quách… em xin lỗi… Đến khi anh chỉ còn lại một nắm tro, em cũng không bảo vệ anh được..."
Tiếng khóc nghẹn ngào của Dương Cúc khiến những người xung quanh không khỏi xót xa. Một người lính đã hy sinh vì đất nước, vậy mà ngay cả tro cốt cũng bị kẻ gian lấy cắp. Sự phẫn nộ lan nhanh trong toa tàu, hành khách nhìn chằm chằm vào gã trộm với ánh mắt đầy căm ghét.
Thế nhưng, tên trộm vẫn ngoan cố chối tội. Hắn lớn tiếng cãi lại, nói chiếc túi không phải của mình, không hề biết gì về chuyện này.
Người phụ nữ ngồi cùng hắn nãy giờ tức giận đến run rẩy, đột nhiên phun thẳng một bãi nước bọt vào mặt gã, giọng đầy khinh bỉ:
"Đồ cầm thú! Nhìn bên ngoài thì tưởng người tử tế, ai ngờ lại là kẻ khốn nạn như vậy! Tôi ngồi cạnh anh cả đêm, chính mắt tôi thấy anh ôm khư khư cái túi này. Sáng nay, trước khi tôi rời chỗ còn nhắc anh đừng quên vali, thế mà anh lại bảo đi xem có cần xếp hàng xuống tàu không. Hóa ra định nhân cơ hội chuồn mất!"
Nghe vậy, một số hành khách càng tức giận, có người xông đến đòi lôi hắn xuống tàu giao cho cảnh sát. Nhưng gã vẫn không chịu thừa nhận, lớn giọng cãi bướng:
"Cô nói bậy! Tôi cũng có thể bảo cái túi đó là của cô đấy!"
"Anh nói nhảm!"
Giọng nói lạnh lùng của Lục Trầm vang lên, cắt ngang lời biện minh vô nghĩa của gã. Không nói nhiều, anh vung tay tát thẳng vào mặt tên trộm một cái, lực không mạnh nhưng đủ khiến hắn hoảng loạn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!