Sau bữa tối, Dư Hoa định cùng Tần Chiêu Chiêu và Vương Tuệ Lan làm kem trị cước. Nhưng vừa đứng dậy, bà đã bị Lục Quốc An kéo về phòng.
Bà cau mày: "Làm gì thế? Sao lại kéo tôi vào đây?"
Lục Quốc An từ tốn ngồi xuống bàn, ra hiệu cho vợ ngồi lên mép giường, rồi trầm giọng hỏi: "Nhà mình còn bao nhiêu tiền?"
"Mười nghìn không trăm năm mươi đồng. Ông hỏi làm gì?"
"Tôi muốn đưa hết số tiền đó cho Chiêu Chiêu. Con bé đang cần vốn mở xưởng. Tiền để không cũng chẳng ích gì, chi bằng để nó xoay sở làm ăn."
Dư Hoa thoáng sững người.
"Chẳng phải Tuệ Lan đã nói anh trai con bé có tiền, sẵn sàng đầu tư sao?"
"Làm ăn chung khó tránh khỏi bất đồng. Mọi người đều là người thân cận, nếu sau này xảy ra mâu thuẫn về tiền bạc, còn mặt mũi nào nhìn nhau?"
"Ông không tin tưởng Từ Bình An à?"
Lục Quốc An lắc đầu: "Từ Bình An là người tốt, tôi rất quý cậu ấy."
"Vậy thì còn lo gì? Đều là người một nhà, cùng nhau góp sức chẳng phải tốt hơn sao?"
"Bà nói đúng. Nhưng bà có nghĩ đến chuyện nếu xưởng thành lập, ai sẽ là người đứng đầu chưa?"
Dư Hoa không chần chừ: "Còn phải hỏi à? Đương nhiên là Chiêu Chiêu nhà mình rồi!"
Lục Quốc An không phản bác, chỉ chậm rãi nói:
"Lục Phi chỉ có hơn một nghìn đồng tiền tiết kiệm. Quả thật Chiêu Chiêu có chút vốn, hơn nữa mấy năm nay Lục Trầm lập công lớn, nhận được không ít tiền thưởng. Nó làm lính lâu năm, trợ cấp hàng năm cũng tích lũy được kha khá. Tôi đoán trong tay nó có khoảng năm nghìn đồng.
Nhưng dù Chiêu Chiêu gom toàn bộ tiền tiết kiệm, cộng với khoản hơn một nghìn đồng của Lục Phi, cũng chỉ được hơn sáu nghìn. So với số vốn hai mươi nghìn để khởi đầu, vẫn thiếu đến mười bốn nghìn.
Khoản tiền thiếu này chắc chắn sẽ do Từ Bình An bù vào. Người ta đầu tư nhiều như vậy, đương nhiên sẽ nắm quyền kiểm soát xưởng. Bây giờ bà hiểu ý tôi chưa?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!