Từ Bình An bật cười, thật lòng yêu quý đứa trẻ này. Em gái hắn là mẹ kế, nhưng lại đối xử với con riêng của chồng chẳng khác nào con ruột. Chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến hắn cảm thấy vui mừng.
Vương Tuệ Lan vỗ nhẹ tay hắn: "Được rồi, đặt con bé xuống đi, lại đây ngồi."
Từ Bình An nhẹ nhàng đặt Thanh Thanh xuống, đi tới bên cạnh Vương Tuệ Lan rồi ngồi xuống. Người giúp việc mang tới một tách trà, đặt trước mặt hắn.
Từ Bình An gật đầu cảm ơn, đưa tay nhận lấy tách trà, đặt lên bàn.
Tần Chiêu Chiêu nhấp một ngụm trà, khẽ cười: "Anh đến đây chắc không phải chỉ để nói chuyện phiếm, đúng không?"
Hắn lấy chiếc túi đen trên vai xuống, đặt lên bàn, đẩy về phía cô.
"Đây là tiền bán bốn trăm hộp kem trị nẻ, tổng cộng hai trăm đồng. Anh đã kiểm tra kỹ rồi, nhưng em cứ đếm lại cho chắc."
Tần Chiêu Chiêu mở túi, bên trong là những xấp tiền được xếp ngay ngắn.
"Em còn không tin anh sao? Không cần đếm đâu."
"Em cứ kiểm tra lại đi, lỡ anh tính nhầm thì sao?" Từ Bình An cười.
Vương Tuệ Lan đứng bên nghe thấy vậy thì xen vào: "Chị Chiêu Chiêu, đưa túi đây để em đếm lại, vậy anh trai em cũng yên tâm hơn."
Cô nhận lấy túi, cẩn thận lấy từng xấp tiền ra đếm. Sau khi đếm xong, cô gật đầu: "Vừa đủ hai trăm đồng."
Vương Tuệ Lan đưa lại cho Tần Chiêu Chiêu, ý muốn cô kiểm tra thêm lần nữa. Nhưng Tần Chiêu Chiêu chỉ khoát tay:
"Đếm rồi thì chị không đếm lại nữa."
Cô đặt túi tiền sang một bên, nhìn thẳng vào Từ Bình An: "Lần này anh đến, chắc không chỉ để đưa tiền, đúng không?"
Từ Bình An khẽ gật đầu, chậm rãi nói rõ mục đích của chuyến đi này.
Tần Chiêu Chiêu lắng nghe, ánh mắt thoáng trầm ngâm.
Thực ra, trước khi làm kem trị nẻ, cô từng nghĩ đến việc thuê xưởng, tuyển công nhân, mở rộng sản xuất các loại mỹ phẩm khác như kem trị nẻ hay kem dưỡng da.
Nhưng vấn đề lớn nhất là tiền.
Thuê xưởng cần tiền. Nguyên liệu cần tiền. Máy nghiền bột cũng cần một khoản không nhỏ.
Tính sơ bộ, ít nhất phải có ba mươi nghìn đồng.
Toàn bộ số tiền tiết kiệm của cô và Lục Trầm chỉ hơn sáu nghìn. Dù gom góp hết tiền của bố mẹ chồng và anh trai, vẫn khó mà đủ được số vốn lớn như vậy.
Hơn nữa, cô không muốn kéo cả nhà vào rủi ro cùng mình. Bản thân chưa từng kinh doanh, cũng không rành buôn bán. Quan trọng nhất, sắp tới cô phải đi làm ở bệnh viện quân đội, một khi đã nhận việc, sẽ không thể dành thời gian quản lý mọi thứ. Khi đó, tất cả trách nhiệm sẽ đổ lên vai Vương Tuệ Lan và những người trong nhà.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!