Nếu hôm qua chủ yếu là những cặp bố con trẻ tuổi, thì hôm nay đa phần là người trung niên, khoảng năm mươi tuổi. Thanh niên thì chỉ có lác đác vài người.
Từ Bình An dừng xe trước cửa tiệm. Nhìn thấy chủ tiệm đến, đám đông lập tức vui mừng vây lại.
Vợ hắn cười nói: "Hôm nay mọi người đến sớm thế!"
Một vị khách đáp ngay: "Vợ tôi bảo đến muộn thì phải xếp hàng, mà đến trễ quá lại không mua được."
Một người khác cũng chen vào: "Vợ tôi cũng thế! Hôm qua xếp hàng mãi mà không mua nổi, sáng nay phải đi làm, nên nhờ tôi đến xếp hàng thay. Cô ấy bảo kem trị cước nhà anh chị tốt lắm! Mới bôi tối qua mà sáng nay đã hết sưng! Cứ nhất quyết bắt tôi mua thêm mấy hộp nữa."
Lại có người thắc mắc: "Hôm nay vẫn giới hạn hai hộp mỗi người à? Chúng tôi đến xếp hàng không dễ, có thể mua thêm được không? Nhà đông người, một hai hộp không đủ dùng đâu."
Từ Bình An mở cửa tiệm, vừa cười vừa từ chối.
Dù có tận sáu trăm hộp kem trong kho, hắn cũng không định bán hết trong một lần.
Hắn biết rõ, nếu khách hàng muốn mua nhiều, họ sẽ phải ghé tiệm vài lần.
Như vậy không chỉ giữ cho cửa tiệm luôn nhộn nhịp, mà trong thời gian chờ đợi, họ có thể tranh thủ nhìn ngó, chọn mua thêm vải vóc hoặc quần áo may sẵn.
Nếu để khách mua liền một lúc mười, hai mươi hộp, họ sẽ không cần quay lại, mà một khi cửa hàng trở nên vắng vẻ, nó sẽ khó thu hút thêm khách mới.
Nếu muốn kinh doanh lâu dài, hắn cần tuân theo đề xuất của Tần Chiêu Chiêu: mỗi người chỉ được mua hai hộp mỗi ngày.
"Xin lỗi, mỗi người chỉ được mua hai hộp thôi. Lỡ mọi người mua hết sạch, những người xếp hàng sau sẽ không mua được gì. Bà ơi, dù sao cũng là người trong thành phố, chắc sống gần đây cả. Muốn mua thêm, bà cứ đi thêm vài lần coi như vận động cho khỏe người, có phải không?"
Lời nói của Từ Bình An hợp tình hợp lý, khiến những người lớn tuổi không thể phản đối.
"Đúng rồi, không thể vì mình mà để người khác chịu thiệt thòi." Một bà cụ lên tiếng.
Từ Bình An lập tức khen: "Vừa nhìn đã biết bà là người thấu tình đạt lý."
Bà cụ bật cười: "Tôi từng là giáo viên, giờ nghỉ hưu rồi."
"Con biết mà! Nhìn bà là biết ngay không phải người bình thường!"
Những lời khen làm bà cụ vui vẻ không ngậm được miệng: "Cậu trẻ này đúng là biết ăn nói! Bảo sao làm ăn phát đạt thế!"
"Bà quá khen rồi. Có được sự tin tưởng của mọi người là vinh hạnh lớn nhất của chúng con. Bà nhớ về nói với hàng xóm láng giềng, người thân bạn bè ủng hộ cửa hàng nhà con nhé!"
Bà cụ bật cười sảng khoái: "Ha ha ha, nhất định rồi! Tôi sẽ giúp cậu quảng bá cửa hàng!"
"Quý khách xếp hàng ngay ngắn, đừng chen lấn. Hôm nay hàng nhiều, mỗi người chỉ được mua hai hộp. Cứ yên tâm, ai cũng có phần, không cần vội."
Vợ Từ Bình An nhẹ nhàng nhắc nhở, giọng nói ấm áp khiến người ta có cảm giác gần gũi, dễ chịu.
Những kẻ định chen lấn nghe vậy liền ngoan ngoãn quay lại hàng.
Từ Bình An bày thuốc trị cước ra bàn, bắt đầu bán hàng. Mỗi người hai hộp, hiếm ai chỉ mua một. Hắn vừa nhận tiền vừa đưa hàng, còn vợ thì tranh thủ giới thiệu vải vóc cho những khách chưa vội rời đi.
Hôm qua, hơn nửa số vải trong tiệm đã bán sạch. Quầy vẫn còn ít hàng, đủ để thu hút thêm khách.
Cửa tiệm đông nghịt, thu hút nhiều người tò mò kéo tới xem. Những cửa hàng khác trong khu vắng hẳn, chủ tiệm dõi mắt qua đây, ánh nhìn âm u như thể nuốt không trôi cục tức.
Những người xếp hàng không ngớt bàn tán. Ai cũng trầm trồ về công dụng "thần kỳ" của thuốc trị cước: chỉ cần bôi một lần đã giảm sưng, ngứa, đau.
Người hoài nghi mua thử, kết quả không ngoài lời đồn—hiệu quả ngay lập tức.
Có kẻ buôn bán tinh ranh đánh hơi thấy cơ hội. Một số chủ tiệm lân cận lần lượt tìm đến, vờ vĩnh trò chuyện, nhưng ý đồ đã lộ rõ.
"Bình An, cậu nhập hàng từ đâu vậy? Hàng này tốt quá, chúng tôi muốn hợp tác."
Từ Bình An nhếch môi, trong lòng cười lạnh. Mấy kẻ này tưởng hắn ngốc sao?
Tần Chiêu Chiêu và Tuệ Lan mỗi ngày làm ra không đủ cho hắn bán, nói gì đến phân phối cho người khác.
Hắn khéo léo từ chối: "Thuốc này là công thức của một vị danh y cổ truyền. Làm thủ công hoàn toàn, mỗi ngày chỉ được vài trăm hộp, ngay cả tôi còn không đủ hàng để bán."
Mấy kẻ kia nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ.
Có người không từ bỏ: "Chàng trai, chúng tôi thử rồi, thấy tốt nên mới muốn hợp tác. Cậu xem thử có thể thương lượng với thầy thuốc kia làm thêm chút hàng không? Chúng tôi nhập hàng từ cậu, không cần qua ông ấy. Như vậy có được không?"
Nếu Tần Chiêu Chiêu sản xuất số lượng lớn, chuyện này đúng là có thể bàn bạc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!