Cô đi một vòng quanh phòng khám, tiện thể lấy về mười lọ thuốc.
Trọng Dương đề nghị lái xe đưa cô về, nhưng cô từ chối. Đã lâu rồi cô chưa về nhà bố mẹ. Ở đây có tuyến xe buýt đi thẳng đến gần nhà.
Thấy cô kiên quyết, Trọng Dương cũng không ép. Ông đứng nhìn cho đến khi cô lên xe mới quay về phòng khám.
Trên xe buýt, hành khách khá đông, chỗ ngồi đã kín hết. Dù có mua vé, cô cũng chỉ có thể đứng.
May mà quãng đường không xa, khoảng hai mươi phút là đến.
Cô đứng cạnh lan can cửa sau, tay bám vào đó để giữ thăng bằng. Thanh lan can sắt lạnh như băng.
Trên tay cô là đôi găng len Vương Tuệ Lan đan cho. Nhưng trong thời tiết âm mười mấy độ, nắm vào lan can lâu vẫn thấy tê buốt.
Cô đành đổi cách, dùng cánh tay kẹp lấy lan can thay vì cầm tay trực tiếp.
Mặc áo bông dày nên cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Con đường này nằm xa trung tâm thành phố nên không được bằng phẳng, xe chạy khá xóc nảy.
Năm phút trôi qua, chân cô đã bắt đầu mỏi.
May mắn là có một hành khách xuống xe, cô mới có chỗ ngồi.
Bên cạnh cô là một bà lão tóc bạc trắng. Trong lòng bà ôm một đứa trẻ trạc tuổi Thanh Thanh.
Làn da đứa trẻ nứt nẻ, hai má đỏ ửng vì lạnh. Không chỉ mặt, ngay cả tay cũng nứt như bánh bao. Ngón tay nhỏ xíu, nứt nẻ chằng chịt.
Quần áo của đứa trẻ trông vẫn sạch sẽ, có lẽ là từ quê lên.
Nhìn thấy đứa nhỏ đáng thương như vậy, Tần Chiêu Chiêu không khỏi xót xa. Cô nhớ đến lọ cao trị nứt nẻ vừa lấy từ chỗ thầy.
Lẽ ra cô định giữ hai lọ cho bố mẹ mình. Bố cô làm thợ máy trong nhà máy, mùa đông tay thường bị nứt nẻ vì phải sửa chữa thiết bị. Mẹ cô là công nhân dệt, không chỉ phải để tay ngoài trời mà còn thường xuyên tiếp xúc với nước, tay cũng bị nẻ đau đớn.
Lọ cao này giúp giảm bớt cảm giác ngứa ngáy và đau rát do nứt nẻ vào mùa đông.
Cô tính toán sơ qua, ông bà, anh cả và gia đình Lục Dao mỗi nhà hai lọ, cô giữ một lọ, tặng thêm một lọ cho thím Lý. Vậy là vừa tròn mười lọ, đủ để mọi người dùng suốt mùa đông này.
Bên cạnh, đứa trẻ vì ngứa mà không ngừng gãi, càng gãi càng đỏ. Mu bàn tay nó đã rớm máu.
Bà lão ngồi cạnh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang suy nghĩ điều gì đó, không để ý đến hành động của đứa trẻ.
Tần Chiêu Chiêu thấy vậy, không nhịn được mà nhắc nhở:
"Không được gãi nữa, tay con chảy máu rồi đấy."
Bà lão giật mình thu ánh mắt về, thấy tay cháu mình bị xước liền vội vàng giữ chặt tay nó lại.
"Không được gãi!"
"Nhưng mà bà ơi, con ngứa lắm!" Đứa trẻ nhỏ giọng than thở, giãy giụa trong lòng bà mình.
"Ngứa cũng phải nhịn, một lát là hết thôi!"
Bà lão đã có tuổi, bế một đứa trẻ lớn như vậy rõ ràng rất vất vả.
"Đừng nghịch nữa. Nếu không nghe lời, mẹ con sẽ không cho con ở lại thành phố đâu, con sẽ phải về quê với bà đấy."
Nghe vậy, đứa nhỏ mới im lặng, không dám giãy giụa nữa.
Tần Chiêu Chiêu mở túi, lấy ra một lọ thuốc, mở nắp, lập tức có một mùi thuốc Bắc thoang thoảng bay ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!