Sau đó, cô nhóc nghiêm túc nói với Tần Chiêu Chiêu: "Thím, đây là mẹ con. Sau này con sẽ không gọi mẹ là cô Tuệ Lan nữa."
Tần Chiêu Chiêu tròn mắt, bất ngờ đến mức không thốt nên lời. Sao đột nhiên lại thay đổi cách xưng hô thế này?
Một lúc sau, cô mới hoàn hồn, vui vẻ nói: "Tốt quá! Thanh Thanh nhà ta lớn rồi! Con có một người mẹ rất tốt đấy!"
Cô quay sang nhìn Vương Tuệ Lan, ánh mắt đầy ý cười: "Chuyện gì đây? Sao tự dưng con bé đổi cách gọi thế?"
Vương Tuệ Lan cũng vẫn chưa hết ngỡ ngàng, nhưng niềm vui tràn ngập trong đáy mắt. Từ khoảnh khắc Thanh Thanh gọi mình là "mẹ", cô chưa lúc nào ngừng mỉm cười.
"Em cũng không biết nữa. Sáng nay tự nhiên con bé đổi cách xưng hô. Chị Chiêu, lát nữa em qua nói chuyện với chị sau nhé, bây giờ em đưa Thanh Thanh đi ăn trước đã."
Tần Chiêu Chiêu gật đầu đồng ý.
Vương Tuệ Lan nắm tay Thanh Thanh đi tới nhà ăn.
Ăn sáng xong, Thanh Thanh không chịu ngồi yên, đòi đi tìm em trai và em gái chơi. Cô nhóc chạy thẳng tới phòng của Tần Chiêu Chiêu, nằm bò bên cạnh chiếc nôi, chọc ghẹo hai đứa nhỏ.
An An và An Ninh vừa thấy Thanh Thanh đã vui vẻ quơ tay múa chân, miệng bập bẹ như đang cố gắng nói chuyện. Thanh Thanh cũng hăng hái đáp lời, chẳng ai hiểu ai nói gì, nhưng cả ba lại vô cùng thích thú.
Vương Tuệ Lan vào nhà vệ sinh xong, liền kể chuyện Thanh Thanh đổi cách xưng hô cho Tần Chiêu Chiêu nghe. Tần Chiêu Chiêu nghe xong không nhịn được mà bật cười: "Ha ha, thật không ngờ!"
Hai người vừa trò chuyện vừa cùng nhau giặt quần áo, rồi mang ra sân phơi.
Hôm nay thời tiết đẹp, nắng ấm chan hòa. Chăn màn, quần áo chỉ cần phơi một buổi là có thể khô ráo.
Đến trưa, Dư Hoa tan làm trở về, vừa bước vào sân đã thấy chăn ga, quần áo phơi đầy. Bà lập tức đoán ngay, chắc chắn hai đứa nhỏ lại tè dầm.
Dọc đường về, lòng bà cứ thấp thỏm không yên. Nghĩ đến những gì Thanh Thanh đã trải qua, tim bà quặn thắt. Cả đêm qua cô nhóc khóc không ngừng, ai nấy đều lo sợ con bé bị ám ảnh.
Nếu thực sự không ổn, bà tính sẽ gọi hồn cho Thanh Thanh.
Lúc Lục Trầm còn nhỏ cũng từng bị dọa sợ, sốt cao mãi không hạ. Cuối cùng, mẹ chồng bà dùng một chiếc đế giày để đầu giường đứa trẻ, vừa vỗ nhẹ vừa gọi tên.
"Bảo bối Lục Trầm, mau về nhà nào."
Chỉ mất vài phút, cơn sốt của thằng bé hạ xuống. Sáng hôm sau đã khỏe mạnh trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chuyện này bà tận mắt chứng kiến, nên dù xã hội bây giờ tuyên truyền chống mê tín, bà vẫn tin.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!