Vương Tuệ Lan gật đầu, hiểu rằng mẹ chồng nói vậy cũng chỉ vì lo lắng cho cô và đứa bé trong bụng.
Ba người ngồi lại trong phòng khách, im lặng chờ đợi.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng với họ mà nói, khoảng thời gian này dài đằng đẵng, từng phút giây như kéo dài thành một thế kỷ.
Đúng lúc ấy, từ sân vọng vào tiếng trẻ con khóc nức nở:
“Bố ơi! Ông ơi!”
Nghe giọng nói quen thuộc, Tần Chiêu Chiêu giật mình đứng bật dậy. Cô nhận ra đó là Thanh Thanh!
Vương Tuệ Lan không kìm được kích động, vội lao ra cửa. Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa cũng nhanh chóng bế hai đứa trẻ theo sau.
Họ không bước hẳn ra ngoài mà chỉ đứng trong nhà nhìn ra.
Ngoài sân, Thanh Thanh đang nằm gọn trong vòng tay Lục Phi, khóc đến mức đôi vai nhỏ bé run lên từng chặp.
Lục Quốc An đứng bất động một lúc lâu, sống mũi cay xè, rồi quay sang Hứa An Hoa, giọng nghẹn lại:
“An Hoa, vào nhà rồi nói tiếp. Con tìm thấy Thanh Thanh thế nào?”
Sau khi rời khỏi đồn công an, Hứa An Hoa lập tức báo cáo sự việc lên cấp trên.
Cục nhanh chóng ra lệnh bắt giữ những kẻ liên quan.
Dựa vào thông tin có được, cậu cùng đồng đội khoanh vùng tìm kiếm. Trong khu vực nhà Giang Hạo sinh sống chỉ có một bệnh viện duy nhất, nơi đó rất có thể là điểm đến của gia đình Dương Thúy Thúy.
Vừa đến nơi, họ đã thấy đám người nhà họ Giang và nhà họ Dương đang cãi nhau ầm ĩ trước cửa một phòng bệnh.
Trong phòng, Dương Thúy Thúy vừa trải qua phẫu thuật bỏ thai, còn đang nằm nghỉ trên giường, gương mặt trắng bệch.
Bố mẹ cô ta thì đứng ngoài hành lang, giận dữ chỉ trích nhà thông gia:
“Con gái tôi mang thai hai tháng, vậy mà bị bố chồng nó đẩy ngã đến sảy thai! Các người định giải thích thế nào đây?”
Bố mẹ Giang, tuy biết lỗi thuộc về mình, nhưng trong lòng họ cũng ngập tràn căm tức.
Con rể của họ — Giang Hạo, cùng với nhà vợ đã lén lút bán cháu gái ruột, con của Giang Tâm Liên đi mất!
Nếu không phải vì chuyện này, họ có đến mức phải ra tay không nể nang gì không?
Chỉ là, vì danh dự của gia đình, họ vẫn cố nén giận, nhịn nhục không phản bác. Dù sao Dương Thúy Thúy vẫn là con dâu họ, sau này còn phải tiếp tục sống cùng Giang Hạo.
Nhưng bố mẹ Dương Thúy Thúy thấy đối phương không cãi lại thì càng lấn tới.
Họ tin chắc nhà họ Giang không dám báo công an, vì con trai của họ cũng là đồng phạm trong vụ này. Nếu nhà mình bị bắt, Giang Hạo cũng không thoát khỏi liên đới.
Vậy nên, càng nói, giọng điệu họ càng kịch liệt, gần như muốn ép nhà họ Giang quỳ xuống xin lỗi.
Bệnh viện ban đêm rất yên tĩnh.
Tiếng cãi vã ồn ào này thu hút không ít ánh mắt tò mò.
Bác sĩ, y tá, thậm chí cả người nhà bệnh nhân cũng phải chạy ra hành lang hóng chuyện.
Bác sĩ lên tiếng nhắc nhở:
“Đây là bệnh viện, mọi người giữ yên lặng chút đi!”
Nhưng bác sĩ vừa rời đi, họ lại tiếp tục lời qua tiếng lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!