“Cô gái, nhà còn điểm tâm sao? Nhà thím nhiều người chỉ có năm khối thế này thì rất khó phân chia nha” Bà Lâm nhìn điểm tâm quá ít, lại thấy Hứa Đào trắng noãn gương mặt kiều nộn liền tủm tỉm cười dò hỏi.
Nụ cười trên mặt Hứa Đào lập tức bị dập tắt, cô mới đưa điểm tâm cho nhà Thạch Đầu, Phạm Thu Mai còn cười khách sáo tặng đáp lễ lại một chén dưa muối nhỏ, qua tới bên nhà họ Lâm thì đối phương lại mặt dày mở miệng đòi thêm, còn ghét bỏ cô cho quá ít, Hứa Đào thấy thật buồn cười.
Bà Lâm này thật sự không biết điều nha!“Thím, ở nhà điểm tâm không còn nhiều, lát nữa còn phải cho hàng xóm khác nên không có dư!” Thật ra là ở nhà còn đó, cô có thói quen làm này nọ phân lượng vừa đủ chứ không có làm dư ra nhiều, cô không có hảo cảm gì với người mặt dày vô sỉ huống chi là cho thêm, nên cô không vui đáp lại.
“Thì ra là như vậy!” Bà Lâm giọng điệu mang theo chút bất mãn.
“A! Muốn ăn!” Đúng lúc này có một bé trai tầm năm sáu tuổi ở đâu từ bên trong chui ra liếc Hứa Đào một cái liền duỗi tay bốc điểm tâm trong chén nhét vô miệng ăn ngon lành.
“………….
” Hứa Đào đứng hình nhìn đứa nhò không nói nên lời.
“Đây là cháu nội của thím là Lâm Tiểu Cường” Bà Lâm nhìn đứa nhỏ, cảm thấy cách làm của nó không gì là không đúng.
“Vậy không quấy rầy thím nữa, phiền thím lấy đồ đựng điểm tâm đưa lại cái chén cho con” Hứa Đào cười gượng nói, cô muốn nhanh chóng rời khỏi cái nhà này.
Bà Lâm tính tình không tốt nên đứa nhỏ trong nhà tự nhiên cũng không hiểu lễ phép là gì, Hứa Đào gặp qua nhiều đứa nhỏ hoạt bát nhưng chưa thấy đứa nhỏ nào không biết lễ phép, gặp người lớn không những không chào hỏi còn liếc mắt dòm nữa chứ.
“Cứ đưa chén điểm tâm cho thím, lát nữa thím sai người đem qua trả lại” Bà Lâm liếc nhìn chén điểm tâm trên tay Hứa Đào nói.
“….
.
Vậy cũng được” Hứa Đào không còn cách nào đành đưa chén điểm tâm cho bà Lâm.
“Còn muốn ăn” Vừa mới đưa cái chén sang cho bà Lâm thì Tiểu Cường lại tiếp tục đưa tay bốc thêm hai khối điểm tâm ăn ngon lành.
Hứa Đào cũng bó tay, không nói gì thêm xoay người về nhà.
Ra cửa nảy giờ Hứa Đào cũng biết được vài người trong con hẻm này, ở đây người địa phương không nhiều, chủ yếu là người từ địa phương khác đến sống, trải qua một phen ở nhà bà Lâm, tâm tư muốn cho điểm tâm tiếp từng nhà của Hứa Đào tan biến không ít.
Điểm tâm dù sao cũng đã làm rồi, sợ hàng xóm khác giống nhà bà Lâm, Hứa Đào mệt mỏi đi tiếp những nhà khác, cũng may mấy nhà giống nhà bà Lâm không có nhiều, lúc này cô mới thở một cách nhẹ nhàng.
“Em gái là đi đưa điểm tâm nhà họ Lâm?” Chị Hà kêu Dư Lệ cũng được Hứa Đào tặng điểm tâm, cô là mẹ của bé gái trát hai bím tóc sừng trâu đang chơi ở ngoài hẻm kia, làm người cũng không tệ lắm, lúc Hứa Đào vào nhà liền dò hỏi có phải Hứa Đào vừa đem điểm tâm qua cho nhà họ Lâm không.
“Đúng vậy”Hứa Đào không khỏi xấu hổ giải thíchGặp qua nhiều cực phẩm nhưng loại cực phẩm mặt dày này vẫn là lần đầu tiên được giác ngộ.
Dư Lệ đồng tình nhìn Hứa Đào thuận tiện nhắc nhở cô: “Thím Lâm kia nổi tiếng keo kiệt nhất ở con hẻm này,ngafyy thường không có việc gì làm liền thích đi chiếm tiện nghi nhà người khác, nguyên con hẻm này không ai bị thím ấy chiếm qua tiện nghi, thím ấy đi đến nhà em uống nước có thể mang cả cái ly của em về nhà thím ta đấy”.
.