Khoảng thời gian trước đó đóng cửa lại ầm ĩ đến mức phân gia, Tần Chí Cương hiện tại đối với tính cách nhỏ nhen này của Vương Hải Quyên đặc biệt đau đầu.
Mỗi ngày ở chung một sảnh ăn cơm, ba mẹ và em trai em gái ngồi cùng một bàn, anh ấy với Vương Hải Quyên ngồi ở bàn ăn nhỏ bên cạnh, Tần Chí Cương cứ luôn có cảm giác bản thân bị gia đình vứt bỏ.
Ở chung dưới một mái hiên, lại tự động tách ra thành hai thế giới, sau khi ở riêng anh ấy ở trước mặt ba mẹ và em trai em gái bắt đầu có cảm giác không thẳng nổi lưng.
Nhưng những lời này anh ấy chưa từng nói với Vương Hải Quyên, anh ấy hy vọng sau khi bản thân chịu đựng những thứ này, có thể đổi lấy sự bình yên ít nhất là ngoài mặt cho cả nhà.
Sau đó Vương Hải Quyên quả thật là có mấy ngày gương mặt tươi cười, cuối cùng cũng ngừng oán giận khi anh ấy đưa tiền lương, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn mấy ngày, cô ta lại oán hận thứ khác.
Dù sao vẫn còn kiêng kỵ anh ấy vì chuyện ở riêng mà tâm trạng không tốt, cô ta tuy thỉnh thoảng có nói mấy câu nhưng không quá đáng lắm. Nhưng nhìn bộ dạng của ngày hôm nay, rõ ràng là vẫn chứng nào tật nấy. Tần Chí Cương đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi vô cùng, ở bên ngoài lăn lộn bùn đất cả một ngày cũng không thấy mệt như vậy.
Vương Hải Quyên đợi nửa ngày cũng không thấy anh ấy dỗ dành, người đàn ông lại chậm chạp không lên tiếng. Cô ta ngẩng đầu nhìn anh ấy, lại thấy Tần Chí Cương đang lẳng lặng nhìn cô ta, một đôi mắt đỏ đậm, trong mắt là thất vọng và mệt mỏi cực độ nói không thành lời.
Cô ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Tần Chí Cương, trong lòng run rẩy một chút, vốn dĩ còn muốn nói gì đó nhưng nhất thời lại nghẹn trong miệng.
Tần Chí Cương bình tĩnh nhìn cô ta một hồi lâu, tầm mắt xẹt qua phần bụng hơi nhô cao lên của cô ta, bởi vì anh ấy đã cưới Vương Hải Quyên rồi, còn để cô ta mang thai con của mình, cho nên bản thân có thể chịu đựng cô ta nhiều hơn. Có một số việc, nếu có thể chiều theo ý cô ta thì anh ấy cũng cố gắng hết sức mà hoàn thành.
Nhưng sự thật đã nói cho cho anh ấy biết là vô dụng, lòng cô ta nhỏ nhen, bản thân anh ấy vĩnh viễn không thể nào thỏa mãn được hết tâm tư của cô ta.
“Quyên Tử, nhà cũng ở riêng theo ý em, chúng ta phải cố gắng sống. Em nói mẹ anh không công bằng, em muốn so sánh với chị dâu, vậy anh đây hỏi em một chút, tiền em đang có trong tay, em có đồng ý mua cho ba mẹ, em gái anh thứ gì không?”
Vương Hải Quyên bùng nổ, lý trí vừa mới tìm về được tức khắc bị sự tức giận thay thế: “Lời này của anh là có ý gì, nói em không bằng chị dâu à? Trên tay em có bao nhiêu tiền, mua quần áo cho ba mẹ em gái anh, vậy chúng ta uống gió Tây Bắc mà sống à? Con sau khi sinh ra cũng theo chúng ta uống gió luôn đúng không?”
Tần Chí Cương cong khóe môi cười trào phúng nói: “Anh không kiếm được nhiều tiền bằng anh cả, nhưng em không phải thích so bì sao? Em không có nhiều tiền vậy không cần mua quần áo, mua cân bánh quy cắt miếng thịt hiếu kính ba mẹ còn không chi nổi à?”
“Anh nói cho em biết, khi trước lúc đặt mua sính lễ cho chị dâu, anh cả anh còn tự mình chuẩn bị tiền mua xe đẹp, là chị dâu cản lại mới không mua. Còn có chiếc máy may em để ý tới kia, đó là do anh cả không nói cho chị dâu biết, tự mình âm thầm đi mua, bằng không người chị dâu này của anh cũng không cần.”
Anh ấy chỉ vào áo khoác trên người Vương Hải Quyên nói: “Còn nữa, nói thật cũng phải cảm ơn anh cả và chị dâu anh, lúc chúng ta kết hôn, cố ý gửi 150 đồng và phiếu về. Quần áo và đồng hồ trên người em đều lấy từ tiền này cả.”
Mặt Vương Hải Quyên lúc trắng lúc đỏ, bị những lời của Tần Chí Cương nói cho khó coi vô cùng.
Cái này còn chưa tính, Tần Chí Cương vừa cười nói: “Anh thấy em không xem anh cả chị dâu của anh là người nhà, bằng không cũng không đến mức như vậy. Nếu thế 150 đồng và xấp phiếu của anh cả kia, anh cũng không có mặt mũi lấy, coi như là anh hỏi mượn bọn họ, chúng ta mấy năm nay nên cố gắng kiếm tiền trả lại cho người ta đi. Anh cả và chị dâu anh cũng sắp có con rồi, tiền của bọn họ cũng không phải lá mít, 150 đồng, anh không ăn không uống cố gắng làm lụng, vậy cũng phải tích góp trong một năm. Tiền trong tay em giữ lại để dùng cho việc sinh con, sau này tiền lương của anh đều sẽ góp ở chỗ anh cả.”
Thốt ra lời này, Vương Hải Quyên nghe được xém nữa ngất đi, người đàn ông đầu ấp tay gối của mình lại nói những lời như thế, bọn họ nợ bên ngoài 150 đồng.
“Dựa vào cái gì, tiền đó cũng không phải chúng ta mượn, là chính anh ấy tự cho.” Cô ta ôm ngực đau đớn giống như bị Tần Chí Cương xé một miếng thịt xuống vậy.
“Dựa vào số tiền đó tiêu trên người em! Anh cả chị dâu anh tiết kiệm tiền để giúp đỡ anh, đó là nể mặt tình anh em, anh phải cảm ơn họ. Nhưng nếu em không nhớ đến nửa phần ân tình, còn đi nói này nói nọ anh cả chị dâu, chúng ta dựa vào đâu mà yên tâm thoải mái lấy tiền đó ra xài, vẫn là nên trả lại đi." Đôi mắt anh ấy nhìn chằm chằm vào Vương Hải Quyên, không có chút ý tứ nhượng bộ nào.
Vương Hải Quyên che ngực xong lại che bụng, run rẩy nói: “Em muốn anh ấy giúp sao? Tiền anh cưới vợ vốn dĩ nên là do ba mẹ lấy ra, tiền này nếu tính là mượn cũng không phải do chúng ta mượn, không tính đến trên đầu chúng ta.”
Dù đã thất vọng rất nhiều lần nhưng cho tới ngày hôm nay Tần Chí Cương mới chân chính nhìn rõ được bộ mặt thật của Vương Hải Quyên. Cô vợ dịu dàng xinh đẹp lúc mới kết hôn bây giờ lại biến thành dáng vẻ như thế này, biến hóa lớn đến mức anh ấy cũng không nhận ra.
Hoặc cũng có lẽ không phải cô ta thay đổi, mà là do anh ấy vốn dĩ chưa từng nhìn rõ cô ta.
Anh ấy đã cưới Vương Hải Quyên, tự nhiên sẽ có trách nhiệm với cô ta. Hôm nay cho dù thế nào, anh ấy cũng phải dạy lại tính nết này của cô ta mới được. Nói đạo lý như trước là không thể, được thôi, vậy thì không nói đạo lý nữa.
Em thích tiền, em thích so đo, vậy nói tiền đó, đi so đo đi.
Cho nên, dù Vương Hải Quyên che bụng, anh ấy cũng vẫn lạnh mặt nói: “Ba mẹ anh cũng không thiếu nợ chúng ta. Nhà chúng ta lúc trước có nói qua chuyện sính lễ với bà mai, nhưng đồng hồ thì không có trong đó, đây không thể tính vào phần của ba mẹ anh được."
Vương Hải Quyên mím môi ngập ngừng, không thốt nên lời.
Việc sính lễ này cô ta đương nhiên biết, nhưng cô ta không thể nhận, nếu nhận thì sẽ phải nhận món nợ này.
Tần Chí Cương thấy cô ta không nói gì, bảo: “Nếu em không rõ lúc ấy bà mai nói sính lễ có những gì, em có thể về nhà hỏi mẹ vợ thử xem."
Lúc này ngay cả mẹ cũng không gọi, trực tiếp cứng ngắc gọi là mẹ vợ.
Vương Hải Quyên cả người đều không khỏe, cô ta vừa mới làm phú bà chưa được bao lâu, đảo mắt đã thành kẻ bần hàn rồi.
Cô ta cuối cùng cũng sợ, từ lúc mang thai tới nay eo lưng cứng đờ mỗi ngày cuối cùng cũng mềm nhũn, trầm giọng tức giận mắng: “Chí Cương, anh cả chị dâu chưa nói là cho mượn, chúng ta đừng vội vã ôm một đống nợ lớn như vậy có được không, chúng ta còn con phải nuôi nữa.”
Đây là từ sau khi kết hôn tới nay, đặc biệt là sau khi Vương Hải Quyên mang thai, Tần Chí Cương lần đầu đè ép cô ta. Tần Chí Cương cười khổ, anh ấy từ trước tới nay làm sao không biết vợ mình là một kẻ tham tiền.
Phương pháp có hiệu quả, anh ấy sao có thể buông tha, chỉ nói: “Đó là anh cả không biết từ lúc em vào cửa đến giờ vẫn luôn nhằm vào chị dâu, nếu như đã biết, không cần chúng ta vội vàng, khoản này anh ấy tất nhiên sẽ tính.”
Vương Hải Quyên tái mét mặt, uất ức bao phủ hết cả trong lòng, lúc này ngay cả người đàn ông của mình cũng hận. Tất cả đều ăn hiếp cô ta, anh ấy thân với người nhà của anh ấy nhất, cô ta trước sau gì cũng chính là người ngoài, nếu không sao lại vì cô ta oán trách mẹ chồng thiên vị chị dâu vài câu mà giận dỗi với cô ta.
Cô ta cầm lấy gối trên giường tiện tay quăng lên người Tần Chí Cương, khóc rống nói: “Anh đi trả vậy em với con chết đói hết sao, anh đi trả vậy cuộc sống của chúng ta đừng nói đến nữa.”
Lúc Vương Hải Quyên rớt nước mắt, Tần Chí Cương không có nhiều đau lòng, có thể do đã nhìn thấy quá nhiều lần, đặc biệt là những lúc khóc lóc vô cớ gây rối, nên nước mắt kia liền không còn đáng giá, ít nhất anh ấy không có chút cảm giác đau lòng nào.
Anh ấy thả gối lại lên giường, giọng điệu bình thản nói: "Trong nhà có gạo có đất trồng rau, không đói chết được.”
Mọi chuyện cũng đã muộn, chẳng qua đã thành như vậy, không sửa lại tật xấu của cô ta thì sớm muộn gì cũng hỏng. Anh ấy cũng không để ý tới cô ta đang khóc, mím môi đóng cửa đi ra ngoài.
Vương Hải Quyên nghẹn một hơi ở trong lòng, cô ta vuốt bụng, cảm thấy số mình quá khổ, nhà chồng đối xử với cô ta không tốt nhưng ngay cả người đàn ông của cô ta cũng không đứng về phía cô ta, cuộc sống này còn sống thế nào nữa.
Tần Chí Cương vừa ra cửa đã bị Tần Đại Hữu đang ngồi trong viện gọi đi qua, thấp giọng hỏi anh ấy sao lại cãi nhau rồi, anh ấy từ tốn bảo: “Không có việc gì, cô ấy mỗi ngày đều tức giận, con dạy cô ấy ít đạo lý mà thôi."
Tần Đại Hữu nhìn sắc mặt của thằng hai, là giận dỗi với con dâu. Ông ấy là ba chồng không quản được chuyện riêng của con trai, chỉ là con dâu thứ hai này quả thật nói lời không hay lắm, có thể dạy cũng tốt, nếu có thể được thì cũng tốt hơn ba ngày cãi nhau một trận lớn hai ngày cãi nhau một trận nhỏ.
Ông ấy lấy nhánh cây vẽ lên đống đất bên cạnh đế giày, nói: “Tự con giữ chừng mực là được.”
Nhà họ Tần bên này Tần Chí Cương vừa đóng cửa dạy vợ không nói, nhà họ Cố bên kia lúc này cũng bận rộn.
Chúc Phượng Tiên buổi sáng nghe thấy tin tức con gái mang thai không biết vui mừng cỡ nào, lại nghe được Lâm Xuân Hoa muốn đi thành phố B chăm sóc con gái của bà, bà lập tức xoay người đi khắp nơi mua trứng gà.
Trong nhà bà vốn dĩ cũng có nuôi mấy con gà, chỉ là ngoại trừ có trứng cho cháu trai ăn ra, những trứng gà khác đều bị bà lấy đi đến cửa hàng thực phẩm đổi một số vật dụng cần thiết. Không chỉ mỗi bà như thế, mà nhà nào trong thôn cũng đều như vậy, bọn họ quanh năm suốt tháng tiền bạc đều có hạn, nuôi gà trong nhà ngược lại căn bản không nỡ ăn trước. Trong mắt người dân quê, những thứ đó không phải trứng, mỗi cái đều là tiền.
Con gái có thai, đi xe lửa cũng phải mấy ngày, mang theo một con gà sống là không dễ dàng nhưng trứng gà thì có thể. Buổi chiều cầm tiền lên thôn đi nửa vòng, nhà họ Trương hai quả, nhà họ Lý ba quả, gom góp cũng được ba mươi trứng. Chúc Phượng Tiên tìm túi nhựa lớn rải một lớp rơm một lớp trứng, vừa đủ một túi, như vậy trứng gà bên trong không dễ bị vỡ nữa.
Buổi tối Cố Kim Thịnh và Cố Siêu trở về nghe thấy chuyện, Cố Kim Thịnh bình thường hay làm mặt than nay cũng cười rộ lên, Cố Siêu cười nói: "Ngày lành của Tiểu Uyển ở phía sau."
Vương Thủy Anh bảo Cố Siêu vào phòng, đại sảnh chỉ còn hai vợ chồng Cố Kim Thịnh, ông mới thấp giọng nói với Chúc Phượng Tiên: “Ngoại trừ trứng gà ra, lại lấy 5 đồng mang qua cho bà thông gia đi, để cho bà ấy mua đồ bồi bổ cho Tiểu Uyển, xem như là lễ nghĩa của nhà mẹ đẻ chúng ta."
Chúc Phượng Tiên ở nhà không quản lý tiền lớn, tính tình Cố Kim Thịnh rất có quy tắc, mua trứng số lượng lớn là điều bà có thể làm chủ được, nhưng lấy ra 5 đồng, Cố Kim Thịnh không mở miệng bà thật đúng là không dám. Lúc này nghe chính miệng chồng mình nói, Chúc Phượng Tiên trong lòng cũng vui vẻ.
“Được, muộn chút nữa tôi mang qua.”
Bên này hai người bàn bạc không lâu, Vương Thủy Anh ôm đồ trong lòng ra, Cố Siêu đi theo phía sau cô ấy. Chúc Phượng Tiên nhìn tới, thứ này bà từng thấy qua, là đồ hồi môn của con dâu.
Vương Thủy Anh để túi đồ trước mặt Chúc Phượng Tiên, nói: “Mẹ, túi nhỏ này là đồ hồi môn lúc kết hôn nhà mẹ đưa cho con, lúc ấy Ngưu Ngưu vừa sinh ra mẹ chuẩn bị cho hai chiếc nệm, nệm này con không dùng tới. Tiểu Uyển hiện tại mang thai, con nghĩ đứa bé sinh ra vừa hay có thể sử dụng, con làm chị dâu cũng không thể tay không được, con muốn nhờ dì Xuân Hoa mang đến cho Tiểu Uyển, mẹ xem có được hay không?”
Được, quá được, sao lại không được chứ. Con dâu quan tâm con gái bà như thế, trong lòng Chúc Phượng Tiên làm sao không vui vẻ cho được, sờ thứ được gói lại trong túi kia, nói: “Đưa thứ này thì quá tốt, con có lòng, Tiểu Uyển sau này sẽ nhớ kỹ anh cả chị dâu tốt là các con.”
Vương Thủy Anh cười, đưa thứ này cô ấy thật ra cũng không thật lòng, chỉ là vì muốn thể hiện tấm lòng trước mặt ba mẹ chồng. Cô em chồng lúc trước gửi quần áo về, ngoại trừ ba mẹ còn có thể nhớ đến Ngưu Ngưu của cô ấy, Vương Thủy Anh trong lòng không biết thoải mái bao nhiêu.
Ngưu Ngưu chẳng qua chỉ là đứa nhỏ, nhưng quần áo của cô em chồng kia đúng là có tâm, chất vải kiểu dáng đều là kiểu mới.
Trước đó cô ấy dẫn theo Ngưu Ngưu về nhà mẹ đẻ cho nhóc mặc vào quần áo mới, ba cô ấy cũng khen cô em chồng là người phúc hậu còn nhớ đến người nhà, nói không chừng Ngưu Ngưu sau này còn có thể được chú thím chăm sóc.
Chăm sóc hay không chăm sóc thì cũng là chuyện của ít nhất hai mươi năm nữa, Vương Thủy Anh cũng không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ là cô em chồng Cố Uyển này trước khi xuất giá hay sau khi xuất giá cô ấy đều thích. Hiện tại gả đến chỗ tốt, cô lại coi trọng con mình, cô ấy đương nhiên cũng sẽ xem trọng Cố Uyển.
Lúc hơn bảy giờ tối hai người mẹ chồng con dâu ôm đồ đi một chuyến đến nhà họ Tần. Chúc Phượng Tiên và Lâm Xuân Hoa trước giờ quan hệ vẫn tốt, lúc này thành thông gia càng thêm thân thiết hơn. Lúc hai người mang đồ đến, Lâm Xuân Hoa đang ở trong phòng của mình gói khoai lang. Nhà mình năm trước thu hoạch khoai lang, nghĩ tới rất nhiều người mang thai thèm ăn, mang một chút đến làm đồ ăn vặt cho con bé Uyển.
Thấy hai người đều ôm đồ vật tới, đoán là để bà ấy mang đến cho Cố Uyển, cười đón người vào. Chúc Phượng Tiên nhìn đồ mình mang đến, cười đem ý muốn nói ra. Trứng gà Lâm Xuân Hoa nhận lấy nói sẽ mang qua, còn 5 đồng kia nói thế nào bà ấy cũng không chịu nhận.
Nếu con bé Uyển còn ở trong thôn, nhà họ Cố có đem gà tới bà ấy cũng không khách khí, nhưng tiền này đưa bà ấy không muốn nhận, chỉ nói bà ấy cũng mang tiền theo đến bên kia, bảo đảm nuôi con bé Uyển đến mập mạp.
Đến Vương Thủy Anh đưa chiếc túi tới, bà nói thẳng chị dâu này quá có lòng. Thời buổi này vải bông khó mà có được, chịu đưa ra thứ tốt như này tặng đi quả thật quá tốt rồi.
Chúc Phượng Tiên trước khi đi cuối cùng cũng đưa tiền kia cho Lâm Xuân Hoa, không chịu nhường bà ấy nữa, chỉ nói chút tâm ý của bà và chồng bà thôi.
Đã nói đến nước này rồi thì Lâm Xuân Hoa cũng đành nhận lấy.
Sáng sớm hôm sau khi ăn sáng xong, Tần Chí Hoa liền tự mình đưa mẹ ra nhà ga. Lâm Xuân Hoa kéo Tần Hiểu Muội cẩn thận dặn dò chuyện trong nhà cần làm một lần nữa.
Tần Chí Cương với Vương Hải Quyên cũng đứng ở một bên đưa tiễn, bởi vì 150 đồng kia, tâm trạng của Vương Hải Quyên hôm nay tuy không vui vẻ lắm nhưng vẫn nở nụ cười. Dù sao cũng không thể để cho Lâm Xuân Hoa trước khi đi bị ngột ngạt được, nên ngóng trông biểu hiện của mình tốt một chút để Tần Chí Cương thay đổi chủ ý.
Lâm Xuân Hoa với đứa con thứ ba đi được vài bước mới nghĩ tới chỗ không hợp lý, hồi lâu sau mới phản ứng lại. Vợ thằng hai hôm qua nghe nói bà muốn đi thành phố B còn thay đổi sắc mặt, hôm nay lại có thể vui vẻ tiễn bà, thật đúng là hiếm thấy.