Tần Chí Quân đi rồi, chưa biết ngày trở về, Cố Uyển cũng đi học.
Không có Tần Chí Quân ở đây, cô cũng không cần đi sớm về muộn, một mình ở ký túc xá cũng không tiện, Cố Uyển tạm thời quay về tiểu viện.
Ngày đầu tiên của học kỳ mới, tâm trí của đám học sinh vẫn chưa quay lại, vào lớp tụm năm tụm ba chia sẻ thu hoạch của năm mới và kỳ nghỉ lễ, trong lớp 11-1 có hai trường hợp ngoại lệ, một là Hạ Mẫn, người còn lại là Tiêu Đồng. Ngày thường hai người không hợp cạ nhưng vào lúc này đang ngồi yên một chỗ giương mắt ra cửa lớp, cùng chờ một người, Cố Uyển.
Hạ Mẫn từ nhỏ đã đi theo anh trai và đám người Tiêu Vũ Phi, bắt đầu từ cấp hai, cứ mười cô gái sáp tới thì hết sáu người là đến vì anh trai cô ấy và Tiêu Vũ Phi, còn ba người là hướng về đám Trần Tuấn.
Bởi vì kiểu người qua lại có mục đích này quá nhiều, người còn dư lại cô ấy nhìn không thể hiểu, cũng không có kiên nhẫn để nhìn.
Cô ấy tình nguyện ở một mình cũng không cần bầu không khí náo nhiệt giả tạo này, lâu dần, trở nên rất có cá tính, đại để là coi trọng ai thì người đó có thế nào cũng tốt, không thích ai thì người đó có tốt mấy cũng thành không tốt, ngay cả việc nói chuyện cũng không có kiên nhẫn. Đương nhiên, người lọt vào mắt cô ấy không nhiều, Cố Uyển vừa hay lại là người mà cô ấy thấy hợp. Không gặp cả kỳ nghỉ đông, lúc này gặp tự nhiên lại thấy nôn nao.
Còn Tiêu Đồng, lần gặp được Cố Uyển vào năm ngoái có tác động không hề nhỏ đến cô ta.
Trước khi mẹ cô ta lấy cha dượng, bà ta chỉ là bảo mẫu của nhà họ Tiêu, bởi vì Tiêu phu nhân làm nhiệm vụ mà hy sinh nên mới được mời về trông con. Sau khi bà ta vào nhà họ Tiêu thì lại không thể sinh con, cha dượng cô ta đối với bà ta làm sao tốt bằng bản thân mình, chị em nhà họ Tiêu căm ghét cô ta, ngay cả anh em để nương tựa vào Tiêu Đồng cũng không có, cái gì cũng phải dựa vào bản thân mình để giành lấy.
Cô ta khóa chặt mục tiêu lên người Phương Ngạn, nửa đời trước cô ta có thể dựa vào mẹ mà sống thật tốt, nửa đời sau cô ta phải dựa vào việc tìm được nhà chồng tốt sống càng tốt hơn.
Cô ta ngoại trừ việc không phải là con gái ruột nhà họ Tiêu thì vẻ ngoài xinh đẹp, thành tích xuất sắc, mọi mặt đều ưu tú, nếu thi được vào một trường đại học tốt, cha dượng lại khẳng định chắc như đinh đóng cột, tin rằng nhà họ Phương sẽ không chướng mắt cô ta.
Còn về Phương Ngạn trước sau đều đối xử lạnh lùng với cô ta, thậm chí là vì Tiêu Vũ Phi mà coi thường cô ta, nhưng thế thì có sao, cậu đâu chỉ lạnh lùng với một mình cô ta, cậu đối xử với cô gái nào cũng như vậy.
Đàn ông ai mà không thích phụ nữ xinh đẹp, chẳng qua Phương Ngạn vẫn chưa thông suốt mà thôi.
Nhưng đến một ngày nọ Tiêu Đồng mới phát hiện, Cố Uyển xinh đẹp hơn cô ta nhiều, Cố Uyển có thể khiến Phương Ngạn để ý, điều này đã khiến cô ta nhận ra nguy cơ, cả kỳ nghỉ đông đều đau đáu chuyện này.
Còn vài phút nữa là vào lớp thì Cố Uyển mới tới, Hạ Mẫn thấy cô thì mắt sáng rỡ lên, cặp mắt của Tiêu Đồng cũng trợn tròn.
Rốt cục có phải cùng một người hay không? Ánh mắt cô ta nhìn đăm đăm vào mặt Cố Uyển, trong lòng nhớ về Cố Uyển gặp ngày hôm đó, lẽ nào trên đời thật sự có hai người giống nhau đến vậy? Hay là hôm đó cô ta nhìn nhầm?
Là cùng một người, tại sao trong một thời gian ngắn làn da lại thay đổi nhiều như vậy?
Cố Uyển không biết lần đó đi mua đồ dùng trong nhà đã đụng phải Tiêu Đồng, bây giờ lại nhìn thấy cô, Tiêu Đồng đã bắt đầu nghi ngờ đôi mắt của mình rồi.
Mấy ngày liên tiếp, ngay cả Hạ Mẫn cũng để ý thấy, thỉnh thoảng Tiêu Đồng lại nhìn Cố Uyển, trong bụng thầm nghĩ liệu có phải cô ta bị bài thi cuối kỳ dập cho tơi tả rồi hay không.
Cố Uyển không để bụng, tiết nào cô cũng ôm sách nghiên cứu, khai giảng chưa tới một tháng, cô đã đề nghị với giáo viên chủ nhiệm cho nhảy lên lớp 12.
Mấy giáo viên bộ môn lớp 11-1 không hề kinh ngạc, ngược lại còn nảy sinh cảm giác cuối cùng cũng đến ngày này. Trong vòng một tháng, Cố Uyển học tất cả chương trình học của kỳ một lớp 12, các giáo viên dạy khoa học tự nhiên đã quen tan học không đi vội, trước tiên phải hỏi xem Cố Uyển có chỗ nào không hiểu hay không.
Cô thuận lợi vượt qua bài thi nhảy lớp, buồn nhất lại là Hạ Mẫn, cô ấy vừa mừng cho bạn, lại không nỡ tách ra.
Trong lòng Tiêu Đồng cũng có cảm xúc khó nói, học kỳ này cô ta cố gắng hơn trước rất nhiều, cô ta muốn ở kỳ thi tháng đầu tiên đánh bại Cố Uyển. Nhưng còn chưa tới kỳ thi tháng, Cố Uyển đã xin học vượt, bài thi kiểm tra là kiến thức trọng điểm của lớp 12, Cố Uyển không những đỗ mà còn được điểm rất cao.
Nghe Từ Đan nói, mấy giáo viên lớp 12 bây giờ còn đang tranh nhau xem để Cố Uyển đến lớp ai.
Tiêu Đồng đã không còn suy nghĩ tranh đua cao thấp nữa, khi trình độ chênh lệch quá nhiều bạn sẽ không muốn tranh nữa, chênh lệch quá lớn ngay cả suy nghĩ này cũng sẽ không nảy sinh.
Đến lúc này, cô ta chỉ hi vọng Cố Uyển đừng chuyển đến lớp 12-1 của Phương Ngạn.
Không biết có phải do cô ta đen đủi hay không, càng sợ chuyện gì thì chuyện ấy nhất định sẽ xảy ra, bạn học chạy đi hóng chuyện nói Cố Uyển được chuyển vào lớp 12-1, còn có bạn học vác bàn học vào cho.
Trái tim Tiêu Đồng nguội lạnh, chỉ hy vọng lúc này nước da Cố Uyển khác xa trước kia, bọn họ không nhận ra, dù sao chỉ nhìn vội mấy lần, lại đã gần hai tháng trôi qua, với tính chơi bời của mấy người kia, quên đi mới tốt.
Cô ta đoán không sai.
Vừa vào khai giảng, Tiêu Vũ Phi vẫn còn nhớ để mấy người Trần Tuấn lượn quanh trường vài vòng, nhưng vẫn không tìm được người nên cũng đã quên bén chuyện này.
Một trong năm người học 12-1 chính là Phương Ngạn, Phương Ngạn rất lười, hồi học cấp 2 mẹ cậu còn quản, chờ đến lên cấp 3 thi được điểm số như vậy, mẹ cậu cũng từ bỏ ý định cho cậu đi học đại học.
Bà ấy thương lượng với Tư lệnh Phương khi nào cậu tốt nghiệp thì ném thẳng vào bộ đội, bà ấy vừa mặc kệ, Phương Ngạn một tuần năm buổi thì vắng mất ba.
Vì thế lúc Cố Uyển đến lớp 12 vẫn không đụng mặt Phương Ngạn, đương nhiên, bản thân cô cũng không biết có người tìm mình.
Nhưng không ngờ hôm đó tan học, Hạ Mẫn cố ý chạy về đại viện lục quân một chuyến, chỉ là để tìm Phương Ngạn nói một tiếng, bạn tốt của cô ấy đã học nhảy lớp chuyển đến lớp 12-1, nhờ Phương Ngạn để ý một chút, không được bắt nạt cô ấy.
Lớp 12-1 ngoại trừ mấy đứa trẻ ở đại viện lục quân thì còn có mấy kẻ sinh sự của đại viện không quân, cô ấy thấy Cố Uyển ngoan hiền xinh đẹp nên cho rằng người ngoài cũng thấy vậy, chỉ sợ Cố Uyển sẽ bị bắt nạt.
Phương Ngạn kỳ thật cũng được coi là một kẻ cuồng em gái, Hạ Mẫn xin gì cũng đồng ý, một người vốn dĩ không có ý định đến trường học, hơn chín giờ sáng ngày hôm sau lại đi học.
Đúng lúc đó là giờ ra chơi sau tiết một, cậu đi vào vừa liếc mắt một cái lập tức phát hiện ở ngay dưới bục giảng có thêm một bộ bàn ghế nữa, một cô gái đang cúi đầu viết gì đó.
Phương Ngạn đi tới, gõ bàn Cố Uyển: “Cậu là Cố Uyển?"
Trong lớp vốn dĩ mọi người đang chơi rất sôi nổi, lúc này tất cả ánh mắt đều dồn hết lên người Cố Uyển. Học sinh mới chuyển đến ngày hôm qua chọc phải Phương Ngạn rồi hả?
Cố Uyển ngẩng đầu, thấy đó là một thiếu niên lạ mặt, cô hơi khó hiểu, gật đầu, hỏi: "Có chuyện gì?”
Cô vừa ngẩng đầu thì Phương Ngạn ngẩn người, cậu híp mắt, gương mặt này có chút giống với người mà cậu gặp năm ngoái. Chỉ là cô đen hơn, nên không có vẻ xinh đẹp động lòng người như thế.
Sau đó, lời nói thốt ra biến thành: "Cậu có chị em trông giống hệt mình không?"
Cố Uyển lấy làm lạ, nói không có, rồi vùi đầu tiếp tục đọc sách.
Phương Ngạn cụp mắt, gương mặt của người kia trong trí nhớ cậu thực ra đã mơ hồ, chỉ nhớ là rất kinh diễm, chẳng lẽ cậu nhớ lộn?
Sau này lại kêu Tiêu Vũ Phi nhìn xem, cậu nghĩ như vậy, rồi nói: "Tôi là anh trai Hạ Mẫn, sau này ở trường có ai bắt nạt cậu thì cứ báo tên tôi là được, Phương Ngạn."
Trong phòng học càng yên tĩnh hơn, hóa ra không phải đắc tội với Phương Ngạn, là người Phương Ngạn muốn bảo kê.
Anh trai của Hạ Mẫn à? Cố Uyển ngẩn người sau đó trên mặt lộ rõ ý cười, nói: "Ừ, cảm ơn cậu nhé."
Phương Ngạn cong khóe môi, giọng nghe hay thật, trông có vẻ rất ngoan.
Cậu ném lại một câu không cần cảm ơn, liếc mắt nhìn học sinh trong lớp, rồi đi thẳng tới bàn học mình gục xuống, ngủ trong lớp quả nhiên không thoải mái bằng ngủ ở nhà, chỉ là lúc này cậu không muốn di chuyển, định đánh một giấc rồi về.
Cố Uyển hiếu kỳ nhìn cậu mấy lần, lúc này mới quay lại đọc sách.
Phương Ngạn ngủ một giấc thẳng đến lúc tan học giữa trưa mới tỉnh, trường Trung học YL có nhà ăn, học sinh có thể về nhà ăn, cũng có thể ăn ở nhà ăn của trường.
Tháng ba ở thành phố B vẫn còn rất lạnh, vừa tan học, một đám học sinh lập tức đeo mũ choàng khăn chạy khỏi phòng học, có người đi về nhà cũng có người đến nhà ǎn.
Cố Uyển vì tiết kiệm thời gian, đương nhiên là ăn cơm ở nhà ăn, cô làm xong đề mới đứng dậy, đội mũ và choàng khăn đi ra ngoài.
Phương Ngạn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng lưng, đồng tử cậu co rụt lại, quần áo giống nhau, mũ giống nhau, dáng người giống nhau.
Cậu bình tĩnh nhìn một lúc, đứng dậy đi theo Cố Uyển ra ngoài, ra khỏi phòng học thì đụng phải Tiêu Vũ Phi, cậu gọi Tiêu Vũ Phi lại, chỉ Cố Uyển đi ở đằng trước cho cậu ta xem.
Cách ăn mặc này, Tiêu Vũ Phi nhìn thấy lập tức nhớ ra, sau đó chạy thật nhanh tới trước mặt Cố Uyển, khi nhìn thấy mặt cô thì kinh ngạc dừng lại, hỏi một câu y hệt như Phương Ngạn: "Cậu có chị em trông giống hệt mình không?"
Đây là lần thứ hai trong ngày Cố Uyển bị người ta hỏi câu này, cô cau mày, trong lòng linh cảm không phải chuyện tốt đẹp gì.
Quả nhiên cô nghe thấy Tiêu Vũ Phi nói: “Năm ngoái tôi gặp được một cô gái ở cửa hàng đồ gia dụng, quần áo giống hệt cậu, gương mặt cũng rất giống, có điều da cô ấy rất trắng, rất đẹp, cậu có quen không?"
Nghe thấy cửa hàng đồ gia dụng, Cố Uyển biết người cậu ta nói là chính mình, cô lắc đầu, nói không quen, lách qua cậu ta tiếp tục đi về nhà ăn.
Tiêu Vũ Phi nhìn Phương Ngạn không dám tin, nói: "Cậu cũng thấy giống đúng không?"
Phương Ngạn gật đầu, ngập ngừng một hồi rồi nói: "Đúng là thấy giống, như chị em sinh đôi vậy, có điều cậu đừng làm người ta sợ, đây là bạn cùng bàn của Mẫn Mẫn, mới nhảy lớp chuyển đến lớp tôi. Mẫn Mẫn đã giao cho tôi, bảo tôi coi chừng rồi, cậu mà làm cô ấy sợ thì đừng trách Mẫn Mẫn đến tìm cậu tính sổ."
Tiêu Vũ Phi nghe vậy thì nói: "Bạn của Cục Than à, được, vậy sau này tôi cũng để mắt giùm."
Phương Ngạn bắn một ánh mắt hình lưỡi dao qua, nói: "Cậu gọi Mẫn Mẫn như vậy, con bé có thể đuổi cậu chạy tám con phố đấy."
Tiêu Vũ Phi run run, nói: "Bọn Trần Tuấn, Hạ Tam gọi thì không sao, sao tôi lại không gọi được, từ nhỏ đã gọi thế rồi, sao mà đổi được?"
Tóm lại đã nhắc nhở rồi, Phương Ngạn cũng không nhiều lời, đi về phía nhà ăn.
Tiêu Vũ Phi đuổi theo, hỏi: "Cậu ăn ở nhà ǎn à?"
Không trách cậu ta ngạc nhiên, đừng thấy Phương Ngạn là một tên con trai mà lầm, cậu yếu ớt cực kỳ, mặc, ở, đi lại tất cả đều phải để ý, ba năm cấp ba số lần ăn ở nhà ăn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Phương Ngạn không để ý đến cậu ta, hai người vừa vào nhà ăn thì đã thấy Hạ Mẫn ngồi chung với Cố Uyển, đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu, Hạ Mẫn vẫy tay từ xa, gọi: "Anh, ở bên này!"
Phương Ngạn gật đầu, lấy cơm xong thì cùng Tiêu Vũ Phi ngồi xuống đối diện Hạ Mẫn.
Cố Uyển có chút không tự nhiên, nhưng đó là anh trai của Hạ Mẫn, cô chỉ có thể yên lặng ăn nhanh hơn.
Ngược lại Phương Ngạn và Tiêu Vũ Phi cũng không khiến cô thấy khó xử chỉ, chỉ thỉnh thoảng lại lơ đãng quan sát cô mấy lần.
Hôm nay tâm trạng của Hạ Mẫn hình như cực kỳ tốt, nói nhiều hơn bình thường, Cố Uyển liếc nhìn cô ấy một cái, thấy cô ấy rất thoải mái vứt cà rốt bình thường không ăn vào bát của Tiêu Vũ Phi, sau đó lại thấy thiếu niên kia mặt đầy ghét bỏ ăn giúp, hai người thỉnh thoảng lại đôi co vài câu.
Cô cụp mắt suy nghĩ một chút, khóe môi cong lên nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, tốc độ ăn cơm cũng chậm lại.