Cố Uyển nở nụ cười, Hạ Mẫn vui vẻ là được, đây là người bạn đầu tiên mà cô quen từ khi vào trường Trung học YL. Còn về suy nghĩ của Tiêu Đồng thì không liên quan đến cô.
Chuyến về không phải đi xe mua hàng, mà là ngồi xe của nhà họ Chu. Bởi vì được nghỉ đông nên Phương Tử Quân định đón Tiểu Mễ về nơi đóng quân để tự mình chăm sóc.
Vốn tưởng rằng là lính cảnh vệ lái xe đến, Cố Uyển đi theo Phương Tử Quân đến cổng trường lại trông thấy mẹ của Chu Dương.
Đó là một người phụ nữ mặc cảnh phục, không phải đẹp kiểu dịu dàng như phụ nữ bình thường, mẹ của Chu Dương trông rất khí phách.
Tính theo tuổi của Chu Dương thì ít nhất bà ấy cũng phải bốn mươi bảy hoặc bốn mươi tám tuổi, nhưng hẳn là bảo dưỡng rất tốt nên trông giống như chưa đến bốn mươi.
Giang Tuệ niềm nở tiến lên bắt tay với Cố Uyển, nói: "Tiểu Uyển đây đúng không? Đẹp gái quá ta, dì là mẹ của Chu Dương, Giang Tuệ. Nghe nói cháu đến thành phố B đã muốn gặp cháu từ lâu rồi, nhưng khoảng thời gian này có một vụ án nên dì cứ mãi bôn ba ở bên ngoài, hôm nay mới có thể gặp được, mong cháu đừng trách nhé."
Bà ấy khen Cố Uyển đẹp gái là thật lòng thật dạ, vẻ đẹp không phải nằm ở bề ngoài, tuy rằng màu da Cố Uyển dùng thuốc khiến cô trông không xuất sắc, nhưng ngũ quan và dáng người thì không sai khi nói là người đẹp.
Cố Uyển thấy sự nhiệt tình của bà ấy, thật không có cảm giác xa lạ khi mới gặp, cười bảo: "Chào dì Giang ạ, cháu mới đến thành phố B, anh Chu và chị Tử Quân chăm sóc cho cháu rất nhiều, vốn nên là cháu với Tần đại ca đến nhà thăm hỏi dì mới phải, là chúng cháu vô phép rồi."
Phương Tử Quân nhìn hai người khách sáo qua lại, cười bảo: "Hai người đừng khách sáo với nhau nữa, con thấy dạo này mọi người đều bận rộn nên mới không sắp xếp Tiểu Uyển đến nhà ta, nhưng giờ em ấy giống như em gái trong nhà mình vậy, chúng ta đừng xem nhau như người ngoài nữa."
Giang Tuệ nghe vậy bèn gật đầu bảo đúng, nói: “Tử Quân nói đúng lắm, quá khách sáo thì sẽ xa cách. Dì nghe Tử Quân nói, cháu cũng đi học ở chỗ này, hôm nay đưa Tiểu Mễ đến đây, nên cố tình tới gặp cháu. Hôm nay vốn định mời cháu đến nhà làm khách, có điều ba Chu Dương lại bận việc quân vụ ở bên ngoài, Tử Quân cũng bảo cháu mới nhập học hơn một tháng đã nhảy lớp lên thẳng lớp mười một, nghỉ đông mà cũng sắp xếp lịch học rất căng. Hôm nay đi đến đây là để chính thức mời các cháu, sau Tết bộ đội đã có sắp xếp, trong tháng Giêng cháu và Chí Quân cùng với cả nhà Chu Dương đến nhà làm khách nhé, đến lúc đó mọi người trong nhà đều có mặt rồi làm quen lẫn nhau, sẵn cả nhà dì cảm ơn Chí Quân luôn."
Cố Uyển biết bà ấy đang nói chuyện Tần Chí Quân cứu Chu Dương, bèn bảo: "Dì khách sáo quá rồi, trước đây dì bảo anh Chu Tĩnh đến chỗ chúng cháu để cùng Tần đại ca định kỳ lên tỉnh tái khám, lại sử dụng các mối quan hệ để mời đạo trưởng Chung trị chân cho Tần đại ca, cả nhà chúng cháu đã vô cùng biết ơn. Tháng Giêng cháu và Tần đại ca nhất định sẽ đến chúc tết dì và chú Chu."
"Được được được." Giang Tuệ sắp phải tham gia một cuộc hội nghị, nửa đường quẹo vào cổng trường Trung học YL, đợi sau khi gặp được Cố Uyển và hẹn rằng sẽ tụ họp vào tháng Giêng thì bà ấy gấp rút chuẩn bị đi, lúc sắp rời đi lại nói: "Đến vội quá, dì đã chuẩn bị một số đồ cho cháu và Chí Quân ở trong xe, lát nữa lính cảnh vệ sẽ giúp cháu lấy ra, chỉ là một ít đồ ăn thôi cháu đừng từ chối, năm mới chúng ta gặp lại nhé."
“Vậy cháu cảm ơn dì Giang nha." Thấy được Giang Tuệ đang vội, nghe bảo là một ít đồ ăn cô cũng thoải mái nhận lấy.
Giang Tuệ rất thích tính sảng khoái này của cô, xem thời gian còn phải vội vàng mở họp nên bèn đi trước.
Lúc này Cố Uyển mới nhìn thấy nhà họ Chu lái hai chiếc xe đến đây, một chiếc là đưa các cô về đơn vị đồn trú, một chiếc khác là xe công của Giang Tuệ.
Giang Tuệ vẫy tay chào tạm biệt Cố Uyển ở trên xe, sau khi xe của bà ấy rời đi, Phương Tử Quân cười nói: "Em đừng để bụng nhé, mẹ chồng chị là Cục trưởng cục Công an, xưa nay luôn là người bận rộn, không nhàn như ba chồng chị, tới cuối năm thì càng bận bịu không ngơi chân, bình thường Tiểu Mễ nhà chị đều là do ba mẹ chị chăm giúp."
Hai người lên xe, Tiểu Mễ đã đợi ở trong xe một lúc rồi, bởi vì ngoài trời rất lạnh, lính cảnh vệ không cho con bé xuống xe.
Bé con nằm nhoài trên cửa sổ xe đã trông thấy mẹ mình từ nãy, Phương Tử Quân vừa lên xe cô bé đã chui vào trong lòng cô ấy, non nớt gọi mẹ.
Buổi trưa trong các ngày làm việc, Phương Tử Quân đều ở nhà mẹ đẻ ăn trưa với con gái, cuối tuần sẽ dẫn bé con đến ở khu nhà tập thể, thế nên hai mẹ con rất thân thiết.
Bé con vừa tròn ba tuổi, hơn một tháng không gặp Cố Uyển, nhìn vài lần lại nhận ra được, ngọt ngào gọi dì Tiểu Uyển.
Phương Tử Quân cười không ngớt: "Nhờ công lao của cặp thỏ mà em tặng đó, cục cưng của nhóc con, hai con thỏ đang nuôi ở trong sân nhà mẹ chị, được làm cho một cái tổ rất xinh, nuôi đến mức béo ú luôn. Thỉnh thoảng con bé nhìn, thế là có thể nhớ đến người dì đã tặng thỏ là em, ha ha."
Cố Uyển không biết thứ bé nhỏ tiện tay tặng lại có thể khiến Tiểu Mễ cho tới giờ còn nhớ ra cô, cô vui đến mức bật cười.
Xe vào nơi đóng quân và dừng trước ký túc xá của cô, lúc xuống xe Cố Uyển mới biết được, cái gọi là một ít đồ ăn của Giang Tuệ là bao nhiêu, có đến tận bốn túi lớn.
Vừa rồi đã thoải mái nhận lấy, bây giờ không có lý do để từ chối nữa, may mà nhìn đại khái thì đều là bánh ngọt đồ hộp này nọ, cô nghĩ tháng Giêng đến nhà họ Chu phải chuẩn bị quà biếu nhiều hơn một chút.
Về đến nhà cô cởi hết nón, khăn quàng cổ và khẩu trang ra, cô cất giấy khen và giải thưởng của trường vào trong ngăn kéo.
Mấy ngày này đợt huấn luyện của Tần Chí Quân dường như rất căng, buổi trưa cũng không có thời gian trở về, cơm nước được đội nấu nướng đưa đến.
Hơn tám giờ tối anh mới trở về, đem theo một thân hàn khí.
Cố Uyển đặt sách xuống rồi sang đón, Tần Chí Quân lại lui về phía bếp lò, bảo: "Lát nữa hẳn đến, trên người anh còn lạnh."
Cố Uyển xoay người rót một ly nước nóng đưa qua, Tần Chí Quân thấy mấy túi đồ, bèn hỏi: "Đồ hôm nay mua à?"
Anh biết hôm nay Cố Uyển vào thành phố, chỉ nghĩ là đồ cô mua.
Cố Uyển lắc đầu, kể chuyện hôm nay mẹ Chu Dương đặc biệt tới cổng trường đợi gặp cô và hẹn hai người đến nhà làm khách vào tháng Giêng, cô bảo: "Những thứ này là đồ dì Giang kêu lính cảnh vệ mang đến, đặt ở cốp xe, ban đầu em cũng không ngờ là nhiều như vậy, đợi tháng Giêng này, chúng ta chuẩn bị nhiều quà biếu hơn một chút."
Tần Chí Quân gật đầu, không nói thêm gì, chuyển sang hỏi Cố Uyển thi thế nào.
Nghe anh hỏi đến thành tích, đôi mắt Cố Uyển sáng bừng, lấy ra bảng điểm, giấy khen và phần thưởng từ trong ngăn kéo đưa cho Tần Chí Quân: "593 điểm, xếp hạng nhất đấy! "
Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, nhìn Tần Chí Quân với vẻ mong đợi.
Tần Chí Quân nhướng mày, sự ngạc nhiên trong ánh mắt đã thành công lấy lòng được Cố Uyển, gương mặt của cô cũng tươi rói.
Anh nhận lấy xấp đồ trong tay cô rồi xem từng cái một, trên bảng điểm còn có lời nhận xét viết tay của giáo viên, anh đọc từng câu từng chữ, trong giọng nói đầy sự vui sướng và tự hào.
Anh sờ đầu cô rồi khen tự đáy lòng: “Uyển Uyển giỏi quá.”
Khuôn mặt của Cố Uyển hơi nóng lên, đầu cô vô thức khẽ cọ vào lòng bàn tay anh. Giáo viên và Hạ Mẫn khen cô, bạn học hâm mộ cô, cô cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng chỉ một câu của Tần đại ca lại khiến trong lòng cô vừa vui mừng vừa thỏa mãn.
Ánh mắt cô rất sáng, cô đưa cuốn sổ và bút máy cho Tần Chí Quân, nói: "Đây là lần đầu tiên em nhận được giải thưởng, em tặng nó cho anh có được không?"
Ánh mắt Tần Chí Quân dừng ở vành tai ửng đỏ của Cố Uyển, đầu ngón tay không nhịn được chạm vào vành tai cô, trông thấy vệt đỏ ấy lan đến hai má, anh mới nở nụ cười nhận lấy cuốn sổ bìa da mềm và bút máy gắn trên đó, nói: "Cảm ơn vợ nhỏ."
Anh chăm chú nhìn cô, một câu từ hết sức bình thường thốt ra từ miệng anh lại khiến Cố Uyển cảm thấy nhịp tim tăng tốc.
Cô nghĩ, có lẽ là bởi vì Tần Chí Quân quá đẹp trai.
Cố Uyển khi ngại ngùng rất xinh đẹp, Tần Chí Quân không nhịn được hơi cúi đầu xuống, khi đã cách rất gần, anh lại nghĩ đến sự tự chủ cực kỳ thấp của mình mỗi lúc quấn lấy Cố Uyển, Tần Chí Quân miễn cưỡng ngừng lại, đứng thẳng người rồi khẽ thở chậm một hơi.
"Anh đi rửa mặt, em đọc sách tiếp đi.”
Nói rồi anh đặt những thứ trong tay lên bàn, xoay người đi lấy thau rửa mặt múc nước ở trong nồi, trong nồi có nước nóng nhưng cũng chẳng nóng lắm, đủ để rửa mặt.
Tần Chí Quân quay lưng về phía Cố Uyển để múc nước, chậm rãi làm dịu đi sự khô nóng đang tăng lên một cách khó hiểu trong cơ thể.
Cố Uyển sửng sốt chưa hoàn hồn lại, vừa nãy, anh muốn hôn cô đúng không.
Nhưng, tại sao lại lùi bước.
Mấy ngày qua cô chuyên tâm vào sách giáo khoa, bấy giờ Cố Uyển mới nhận ra có gì đó không đúng, lần này dường như Tần đại ca rất ít khi thân thiết với cô...
Mặt cô hơi nóng, chẳng hiểu sao mình lại nghĩ điều này, lẳng lặng giơ tay xoa mặt, cơn nóng khó thể hạ xuống cũng không thể rũ bỏ ý nghĩ vừa dâng lên trong lòng.
Cô ngồi vào ghế và cầm sách giáo khoa lên, nhưng đọc mãi cũng không đọc nổi, thỉnh thoảng lại thầm để ý tình hình của Tần Chí Quân.
Tần Chí Quân múc nước xong thì kiểm tra nhiệt độ, sau đó nhúng khăn vào vắt nước, Cố Uyển thấy anh định xoay người lại, thì vội rời mắt khỏi bóng lưng anh mà xem sách.
"Lau mặt trước đi” Như thường lệ anh đưa khăn nóng cho cô lau trước.
Mấy ngày qua Cố Uyển đã thành quen, nhận lấy khăn lông lau nhưng không tập trung lắm.
Tần Chí Quân lau mặt rồi đổ nước đi, đổi một cái thau khác rồi đổ nước nóng vào để Cố Uyển ngâm chân, chính anh cũng ngâm chung.
Cái thau không lớn, đôi chân nhỏ của Cố Uyển đạp lên bàn chân lớn của Tần Chí Quân, cơ thể anh cứng đờ, đôi chân trắng nõn trong nước lắc lư theo từng gợn sóng khiến anh thấy mà đỏ mắt, cơn khô nóng vừa được đè nén lại dâng lên.
Biết rõ đụng vào là nhịn không được mà.
Anh rất mê cảm giác đụng chạm da thịt với Cố Uyển, chỗ nào trên người cô cũng có sức hấp dẫn chí mạng đối với anh, đôi chân mà anh cho rằng vô cùng đáng yêu cũng vậy.
Anh nhấc chân rồi dùng chân mình xoa chân Cố Uyển, Cố Uyển vẫn không quen cho lắm, mu bàn chân cong lên, các ngón chân cũng co lại.
Anh cúi người, với tay vào trong nước nắm lấy một bàn chân của cô, nhỏ thật, bàn tay anh lại rất lớn. Cố Uyển co chân lại, tiếng nói run run: "Tần đại ca, em, em tự rửa được."
"Anh giúp em rửa cho, em đọc sách đi."
Một tay anh nắm chân cô, một tay khác cẩn thận rửa chân cho cô, thỉnh thoảng còn ấn vào lòng bàn chân, thậm chí còn không quên cọ rửa sạch giữa các ngón chân.
Làm sao mà còn đọc sách nổi chứ.
Cố Uyển vừa ngứa vừa nhột, cơ thể cũng mềm nhũn ra, chẳng có chút sức lực nào dựa vào bàn làm việc ở đằng sau. Hai má đỏ ửng, cô phải dùng hết lực mới có thể kìm nén nhịp thở để không dồn dập hơn, rõ ràng là giúp cô rửa chân thôi, mà cô lại có phản ứng mất mặt như thế.
Thật ra Tần Chí Quân cũng không dễ chịu gì, nhưng trong một ngày chỉ có lúc này là anh có thể buông thả bản thân và quang minh chính đại chạm vào vợ yêu, thời điểm khác anh thật sự không dám.
Anh cẩn thận rửa và lau khô chân cho Cố Uyển, rồi lấy đôi vớ sạch sẽ mang vào cho cô. Nước đã không còn nóng nữa, anh tự rửa sơ và lau khô, mang giày vào rồi đi đổ nước.
Cố Uyển chờ anh đi đổ nước mới ổn lại một chút, đỏ mặt xoay người đọc sách, mãi một lúc sau mới vào trạng thái.
Tần Chí Quân cầm sách quân sự dựa vào giường xem, mãi cho đến mười hai giờ mới giục Cố Uyển đi ngủ.
Cố Uyển đáp một tiếng, đóng sách lại rồi cởi áo khoác ra, sau đó lên giường. Chỗ anh vẫn luôn ngồi chính là ổ chăn của Cố Uyển, lúc này anh đứng dậy, đem ổ chăn đã được làm ấm tốt trải ra, chính mình nằm nghiêng bên ngoài và tắt đèn.
Cố Uyển trong bóng tối chẳng hề nhắm mắt ngủ. Cô đợi một lát sau, Tần Chí Quân đều chỉ nằm quy củ, ý nghĩ trước đây của Cố Uyển lại nảy lên, trước kia rõ ràng anh thích ôm cô ngủ nhất, sao lần này lại... lạnh nhạt như vậy?
Cô chuẩn bị tâm lý một hồi, sau đó nghiêng người ôm eo anh.
Cơ thể Tần Chí Quân cứng đờ, cầm lấy bàn tay đang ôm eo anh của cô, kéo đến bên hông rồi nắm lấy, nói: "Muộn rồi ngoan ngoãn ngủ đi.”
Quả nhiên...
Thậm chí cô ôm mà anh cũng không thích.
Cố Uyển chẳng biết tại sao, trong lòng cảm thấy có hơi khó chịu.
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng làm sao có thể hỏi chuyện này chứ, lời nói cứ ngập ngừng mãi không thốt ra được, trong lòng cô hơi ấm ức.
Trong lòng dậy sóng, cô lặng im mười phút, rốt cuộc không nhịn được khẽ gọi anh: "Tần đại ca..."
“Ừm?" Anh còn chưa ngủ.
Cô không biết nên nói cái gì.
Tần Chí Quân đợi một hồi vẫn không nghe thấy tiếng nói của cô, nghiêng người qua hỏi: "Sao vậy?"
Cô nói không nên lời, bèn dứt khoát áp sát. Tần Chí Quân buông tay đang nắm chặt lấy tay cô, Cố Uyển tưởng anh lại muốn tránh đi, lúc này cô thực sự rất buồn.
"Hình như anh đang tránh em, cũng… không ôm em."
Cực kỳ tủi thân.
Thân thể vừa ấm vừa mềm của cô kề sát bên, chóp mũi tràn ngập mùi hương ấm áp từ trên người cô, đây là cô vợ mình nhớ nhung hơn một tháng trời, đương nhiên Tần Chí Quân có phản ứng ngay lập tức.
Tay anh ôm lấy eo cô, dáng người của con bé này trước đầy sau cong, cái eo lại rất thon thả. Đặt tay lên lại chẳng muốn lấy ra.
Cố Uyển lại chẳng có cảm giác, cảm xúc hơi suy sụp.
Hô hấp của Tần Chí Quân dần nặng nề, duỗi tay vào trong vạt áo vuốt ve vòng eo thon thả của cô.
"Không vui vì chuyện này à?" Anh nghiến răng, con bé không biết mấy ngày qua anh nhẫn nhịn đến mức bức bối, ngày nào cô cũng cắm đầu vào bài học, đến tận hôm nay mới phát hiện anh không thân mật với cô: "Thật sự không có lương tâm."
Anh khẽ cắn lên hai má cô.
Cố Uyển hơi sửng sốt, sao lại không có lương tâm.
Tần Chí Quân không cho cô cơ hội để phản ứng, phủ lên môi cô và bảo: "Là em trêu chọc anh đấy."