Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thập Niên 80: Cô Vợ Là Hồ Ly Tinh

Thật không ngờ, chỉ đơn giản là một cuộc thi năng lực tác chiến cá nhân cấp Tiểu đoàn của các sĩ quan, lại có thể làm cho anh vừa thăng quân hàm Thượng tá vừa lần nữa thăng chức Phó Trung đoàn trưởng của tiểu đoàn chủ lực. Trong quân đội, càng đến giai đoạn sau thăng chức càng khó, cấp Tiểu đoàn giống như một ranh giới, càng về sau thì thực lực và cơ hội đều không thể thiếu.

Tần Chí Quân biết rõ thực lực hiện tại của anh đã xảy ra chuyện gì, một là năm đó lão đạo sĩ đã giết chết con đại bàng vàng tu hành mấy trăm năm kia, xương cốt tinh túy của con đại bàng đều luyện hóa vào trong xương cốt của anh, hai là nhờ vào thể chất cổ quái của Cố Uyển.

Nhưng lúc so tài anh cũng chỉ giành được vị trí thứ ba, thật sự nghĩ không ra tại sao lại được trọng dụng.

Vẫn là với cấp bậc hiện giờ của anh không biết đến sự tồn tại của Long Viêm, cũng không biết ngày đó người anh đối đầu chính là Đại đội trưởng Long Viêm, đối với thực lực của bản thân, anh vẫn chưa có nhận thức tương đối chính xác. Trên thực tế, thực lực của anh đã hoàn toàn nghiền ép cái gọi là vị trí đứng đầu.

Cho nên vận mệnh cuộc đời thật khó mà lường trước, không chỉ là anh, vận mệnh tương lai của toàn bộ chiến sĩ Tiểu đoàn một mà anh dẫn dắt cũng sẽ thay đổi vì anh.

Lúc Tần Chí Quân về đến nhà báo tin tức tốt này, cả nhà đều vui mừng. Tần Đại Hữu không biết Thượng tá là quân hàm đẳng cấp gì, nhưng ông ấy biết Phó Trung đoàn trưởng là chức rất lớn, thoáng cái nghe thấy tin con trai làm Phó Trung đoàn trưởng, ông ấy thấy như nằm mơ vậy.

Cố Uyển biết Tần Chí Quân mới thăng chức Tiểu đoàn trưởng chưa đầy một năm, nay lại đột nhiên thăng chức lên Phó Trung đoàn trưởng, nên cô lập tức hỏi nguyên nhân. Cả nhà đều tò mò, nghe Tần Chí Quân nói là trong cuộc thi tác chiến cá nhân anh đã biểu hiện rất tốt, nên được đề cử vào Đại đội đặc chủng và vẫn cộng tác với Chu Dương.

Cố Uyển hỏi Đại đội đặc chủng và anh bây giờ có gì khác nhau, Tần Chí Quân cười cười, chỉ nói là năng lực tác chiến của quân nhân càng mạnh càng ưu tú hơn. Cố Uyển nghe xong cũng hiểu, đã là chiến đội có tố chất cao hơn thì nhiệm vụ chắc chắn cũng nguy hiểm hơn, chỉ là có người già ở đây nên cô không nói tiếp.

Lâm Xuân Hoa không suy nghĩ sâu xa, bà ấy nghĩ vấn đề khá thực tế, hỏi con trai: “Con được thăng chức Phó Trung đoàn trưởng, vậy tiền trợ cấp bao nhiêu?”

Cái này Tần Chí Quân biết rõ, cười nói: “Trợ cấp chức vụ Phó Trung đoàn mỗi tháng có 155 tệ.”

Lâm Xuân Hoa nghe được 155 tệ lập tức cười đến không thấy mắt đâu: “Tốt, mấy đứa Điềm Bảo nhà chúng ta sau này không lo ăn mặc nữa rồi, ba đứa nhóc này thật đúng là có phúc khí.”

Chờ Tần Chí Quân cầm một chuỗi chìa khóa ra, anh nói sau khi thăng chức, quân đội đã sắp xếp một căn nhà khác trong Đại viện Lục quân, cả nhà càng vui mừng hơn. Tần Đại Hữu, Lâm Xuân Hoa và Tần Hiểu Muội không biết Đại viện Lục quân ở đâu, nhưng bọn họ biết, thăng chức cũng sẽ không cho một căn nhà nhỏ hơn hoặc kém hơn lúc trước, nhất định là tốt hơn chỗ ở hiện tại.

Cố Uyển đã từng đi qua Đại viện Lục quân, nhỏ nhất cũng là căn Tiểu Dương Lâu hai tầng. Quả nhiên, Tần Chí Quân đã hỏi thăm người của bộ phận hậu cần, bọn họ được phân một căn Tiểu Dương Lâu hai tầng và có bốn gian phòng.

Cố Uyển cười cười nói: “Bây giờ Hiểu Muội cũng không cần ở phòng khách nữa, chúng ta đều được hưởng hào quang của anh có thể ở trong Tiểu Dương Lâu rồi.”

Đây thật sự là lời nói rất tinh tế, lúc đôi mắt dịu dàng của cô nhìn Tần Chí Quân, sự sùng bái trong mắt đều tràn ra. Cô cảm thấy Tần đại ca của cô là người đàn ông bản lĩnh nhất thế giới này.

Nghe vậy, Tần Hiểu Muội cũng nở nụ cười, nói: “Thật ra căn nhà hiện tại này em đã cảm thấy vô cùng đẹp rồi, lại còn có thể ở Tiểu Dương Lâu nữa. Em nói là đến giúp đỡ nhưng thật ra là đi theo anh cả và chị dâu hưởng phúc thì đúng hơn.”

Nghe vậy, cả nhà đều nở nụ cười, Lâm Xuân Hoa bỗng nhiên nghĩ đến một mảnh đất trồng rau lớn bà ấy mới mở và chuồng gà cẩn thận dựng lên, liền cùng mọi người thở dài đáng tiếc: “Đại viện Lục quân kia nghe nói chính là nơi ở của rất nhiều quan chức cấp cao, đến Tiểu Dương Lâu cũng không được trồng rau nuôi gà, một năm chưa kể đến phải tốn thêm không ít tiền mua thức ăn, cái chính là mấy đứa cháu muốn ăn một quả trứng gà tươi cũng không còn thuận tiện nữa.”

Cố Uyển đã đến Đại viện Lục quân hai lần và xem qua nhà ở bên trong, cô liền nói với Lâm Xuân Hoa: “Lúc trước con đã từng đến Đại viện Lục quân rồi, thấy căn Tiểu Dương Lâu hai tầng nhỏ nhất cũng có sân, nếu mẹ vẫn muốn nuôi gà thì chúng ta xây một chuồng gà ở trong sân cũng được.”

Nghe vậy, Lâm Xuân Hoa lắc đầu.

“Vậy sao được, những người sống ở đó là ai chứ, chúng ta ở khu nhà người thân bên này trồng đủ loại rau nuôi gà để kiếm sống qua ngày, nhưng đến đại viện có nhiều quan chức cấp cao như thế mà nuôi gà sẽ bị người ta xem thường, đến lúc đó lại khiến Chí Quân bị người ta khinh rẻ.”

Cuộc sống hàng ngày của bà ấy đã tính toán rất nhiều, nhưng so với việc tiết kiệm được vài đồng tiền thì thể diện của con trai vẫn phải đặt lên hàng đầu.

Nghe vậy, Cố Uyển cảm thấy cũng có lý, người trong nhà các cô làm việc cũng đại biểu cho thể diện của Tần Chí Quân, cô trịnh trọng gật đầu.

“Mẹ nói cũng đúng, tuy nói cuộc sống đều là tự mình sống, người khác nói cái gì cũng không liên quan gì đến mình, nhưng những chuyện nhỏ không quan trọng này, chúng ta vừa mới vào cái vòng tròn kia nên chú ý chút. Đợi mấy năm nữa mua một căn đại viện ở bên ngoài sẽ gọi ba mẹ đến ở, đến lúc đó ở trong sân lớn ba mẹ muốn trồng cái gì thì trồng, muốn nuôi cái gì thì nuôi, cuộc sống của chúng ta cứ thoải mái mà sống.”

Lâm Xuân Hoa và Tần Đại Hữu đều nở nụ cười, thành phố B này là nơi nào chứ, con trai có thể đưa bọn họ vào Tiểu Dương Lâu bọn họ nằm mơ đều phải cười tỉnh, con dâu còn muốn mua một căn đại viện cho bọn họ ở đây.

Có được ở căn đại viện này hay không thì không nói trước được, nhưng sự hiếu thuận của con dâu bày ra, trong lòng bọn họ so với được ở đại viện còn thoải mái hơn.

Tần Chí Quân cười nhìn vợ dỗ dành ba mẹ vui vẻ, trong lòng anh biết vợ mình không nói dối, chỉ là căn Tứ hợp viện kia quá bắt mắt nên nhất thời muốn vào ở cũng không dễ dàng, ba mẹ anh cũng sẽ có ngày được hưởng may mắn của con dâu thôi.

Buổi tối sau khi mọi người tắm rửa trở về phòng, Tần Chí Quân lập tức ôm eo Cố Uyển hôn trộm lấy mùi hương trên môi cô, lại ghé vào tai cô cười nói: “Anh muốn nếm thử cái miệng nhỏ nhắn này của em có phải là lén lút bôi mật ong hay không.”

Cố Uyển đỏ mặt, nhưng vẫn ôm cổ anh cười hỏi: “Nếm ra chưa?”

Ánh mắt Tần Chí Quân sâu thẳm, thấp giọng nói: “Nếm ra rồi, rất ngọt.”

Cô cười híp mắt, lời khen anh cô còn chưa nói mà anh đã nói miệng cô ngọt sao?

Vừa rồi ở bên ngoài nhiều người, lúc này chỉ có hai vợ chồng, cô ôm đầu anh, ghé sát vào tai anh nhỏ giọng khen: “Em thấy Tần đại ca của em là người đàn ông có bản lĩnh nhất trên đời này, được làm vợ của anh, em cảm thấy rất tự hào.”

Nói xong cô lui ra cười tủm tỉm nhìn anh. Tần Chí Quân bị cô khen đến muốn rụt rè một chút cũng không được, anh mím môi cũng không kiềm chế được khóe môi liên tục nhếch lên. Lại nhìn cô cười rộ lên mặt mày rạng rỡ, đôi mắt anh chợt lóe, tiến lại gần ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào mà mút.

Hai người đang động tình thì chợt nghe bên tai vang lên một tiếng cười như chuông bạc, Cố Uyển vội vàng đẩy Tần Chí Quân ra xem, nghiêng đầu lập tức đối diện với ba đôi mắt đen láy tròn xoe. Thấy Cố Uyển nhìn qua, Điềm Bảo vung tay phấn khích cười ra tiếng, một tiếng cười kia thật sự vang dội giống như chuông bạc êm tai.

Cô mỉm cười, tay Bình An đã vươn về phía cô, chỉ đáng tiếc là tay cậu bé quá ngắn, vươn thế nào cũng không tới, tay vừa vươn qua đã bị Đa Đa ghét bỏ đẩy ra, đưa qua lại đẩy ra.

Cố Uyển cùng Tần Chí Quân thân thiết lại bị bọn nhỏ nhìn thấy, cho dù biết bọn nhỏ không hiểu chuyện gì, nhưng lúc này cô cũng cảm thấy mặt nóng lên. Cũng không biết ba đứa bé này tỉnh dậy từ lúc nào, lại là không khóc không quậy một mình chơi đùa ở trên giường không phát ra tiếng động.

Cô đẩy Tần Chí Quân ra đi đến bên cạnh giường trẻ em, cúi người trêu chọc ba đứa bé, lại đi kiểm tra tã của bọn nhỏ một lượt, sau đó ôm từng đứa một lên để bọn nhỏ đi tiểu.

Không biết có phải ban ngày ba đứa nhỏ này ngủ quá nhiều hay không, lúc này không đòi ăn cũng không đòi ngủ, Cố Uyển chơi đùa chọc cho bọn nhỏ cười khanh khách.

Tần Chí Quân ghen tuông nhìn vợ mình, vợ anh vừa rồi còn khen anh là người đàn ông bản lĩnh nhất trên đời này, nhưng vừa thấy con đã xoay người mà bỏ quên anh, ngay cả một cái ánh mắt cũng không cho.

Anh tiến lên muốn ôm lấy Bình An ở bên cạnh trêu chọc, nhưng Bình An và mẹ mình đang chơi đùa rất hợp ý, cậu bé bị anh ôm giận đến mức tát một cái vào mặt Tần Chí Quân. Tần Chí Quân vỗ mông cậu bé, thằng nhóc thúi này mới đầy tháng mà, sao có thể mạnh tay vậy chứ.

Anh xoa xoa mặt mình và đi tố cáo với Cố Uyển: “Vợ, thằng nhóc Bình An này không biết lớn biết nhỏ thành thói, phạt nó uống sữa bột ba ngày.”

Cố Uyển chỉ cho là anh đang đùa giỡn, buồn cười phối hợp nhéo chóp mũi của Bình An nói: “Này, đánh ba là không đúng, ba ngày quá tàn nhẫn, phạt Bình An uống sữa bột một ngày.”

Bình An ngốc nghếch chỉ nhìn thấy mẹ bé nhéo mũi bé và cười với bé, chỉ coi như là mẹ chơi với một mình bé nên bé nắm lấy tay Cố Uyển, lại cười ngây ngô đạp chân vào lòng Tần Chí Quân.

Mới nhỏ thế này đã đạp khiến Tần Chí Quân gần như ôm không vững, sắc mặt anh kỳ quái hỏi Cố Uyển: “Vợ, đứa nhỏ mới một tháng tuổi mà sức lực đã lớn như vậy sao?”

“Ngưu Ngưu sau khi đầy tháng hình như cũng thích đạp chân, bình thường mà nhỉ?” Cố Uyển không chắc lắm, cẩn thận nhớ đến lúc Ngưu Ngưu được một tháng tuổi như thế nào nhưng ấn tượng đã không còn rõ nữa.

Tần Chí Quân chỉ chỉ hai má vừa rồi bị Bình An tát cho Cố Uyển nhìn, hỏi cô: “Đỏ chưa, còn hơi đau rát nữa.”

Cố Uyển không tin lắm, Bình An cũng chưa từng đánh cô như vậy, nhưng đứa nhỏ mới một tháng tuổi sao có thể mạnh bạo như vậy. Nhưng một lát sau, cô thấy trên mặt Tần Chí Quân quả thật đỏ lên một mảng nhỏ to bằng bàn tay của đứa bé, cô nghẹn họng trợn mắt cứng lưỡi nhìn Bình An, sau đó ngẫm lại cơ thể kỳ quái của mình, cô giật mình run rẩy.

Hẳn là, chỉ là trùng hợp thôi nhỉ?

Cố Uyển nghĩ đến sức lực mạnh mẽ không thể giải thích được của cơ thể mình, lại nhìn gương mặt Tần Chí Quân bị Bình An vỗ đỏ, cô che mắt lại.

Tần Chí Quân thấy vẻ mặt của, hỏi: “Sức lực của em cũng rất lớn, thằng nhóc này có phải là di truyền chút gen này của em không?”

Cố Uyển nghĩ thầm, nếu chỉ là di truyền chút sức lực thì tốt, nếu ngay cả huyết mạch cũng di truyền, cô bắt đầu cảm thấy đau đầu rồi đấy.

Tần Chí Quân còn vỗ vai cô cười nói: “Đây là chuyện tốt, con trai phải mạnh mẽ, sau này mới có thể bảo vệ mẹ và em gái.”

Trong lòng Cố Uyển nói tốt cái gì chứ, nếu di truyền cả bệnh mềm chân thì xong đời.

Nhưng nghĩ lại không đúng nha, lúc trước cô bị bệnh mềm chân nhưng uống mấy viên đan dược của lão đạo sĩ đã khỏi rồi mà. Trong lòng Cố Uyển trùng xuống, xem ra cô phải chuẩn bị một ít đan dược tốt có thể bổ sung sinh lực cho con mình mới được. Ngộ nhỡ thật sự có huyết mạch của nửa yêu, nếu uống đan dược thì sẽ không có yêu quái tai họa ngầm gì. Nghĩ đến mình có lò luyện đan kia thì cũng không khó có được đan dược tốt, trái tim của cô mới thả lỏng.

Nhìn thời gian cũng đúng lúc, cô bảo Tần Chí Quân đi pha ít sữa bột tới đút cho Bình An còn cô thì ôm hai đứa nhóc còn lại đi bú sữa. Thằng nhóc kia vừa có thức ăn đã ôm lấy kho thóc nhỏ của mình nhắm mắt uống cạn, Cố Uyển tạm thời bỏ qua chuyện của Bình An mà nghĩ đến một chuyện khác.

Cô hỏi Tần Chí Quân: “Em ở khu nhà người thân này gần một năm rồi, cũng có chút hiểu biết về quân hàm, lúc đầu em có nghe nói qua quân hàm Thượng tá phải có cấp bậc Phó Sư đoàn, cấp bậc Phó Trung đoàn như anh sao lại có quân hàm cao như vậy?”

“Trước kia anh lập được không ít công lao, hơn nữa anh đoán ông Giang là vì chuyện viên thuốc nên muốn bồi thường quân công cho anh, vậy nên lúc thăng cấp Tiểu đoàn trưởng đã thăng chức Trung tá cho anh. Thượng tá trong quân khu nhỏ là cấp Phó Sư đoàn, nhưng ở quân khu lớn như quân khu thành phố B chúng ta thì Thượng tá thường là cấp bậc Trung đoàn."

“Thật ra tổ chức Đại đội đặc chủng như vậy ban đầu trong nước không có, cái này chỉ có ở quốc gia tương đối lớn mạnh như Mỹ thôi, nhưng nước ta trước mắt các phương diện đều theo đuổi theo hướng quốc tế, một Phó Trung đoàn như anh đã được thăng chức Thượng tá, anh thấy là do cấp trên đặt kỳ vọng rất lớn vào Đại đội đặc chủng mới thành lập.”

Tần Chí Quân nói suy nghĩ của mình cho Cố Uyển, lại thấy Bình An bú núm vú giả đã mệt, anh nhẹ nhàng lắc lắc bình sữa để Bình An từ trạng thái buồn ngủ hồi phục tinh thần, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy bình sữa lại ra sức uống.

Cố Uyển nhìn cửa phòng, thấp giọng hỏi Tần Chí Quân: “Tần đại ca, nhiệm vụ của Đại đội đặc chủng có phải đều rất nguy hiểm không?"

Tần Chí Quân cười cười, trấn an nói: “Đừng lo lắng, thành viên của Đại đội đặc chủng đều rất tinh anh, sức chiến đấu hơn những chiến sĩ bình thường, nhiệm vụ cũng chỉ khó hơn một chút chứ không nguy hiểm như em nghĩ đâu. Đội ngũ mới thành lập của anh, nhóm thành viên đầu tiên là các chiến sĩ của Tiểu đoàn một, đại khái đều phải được huấn luyện cường độ cao nửa năm, thành tích đạt tiêu chuẩn sẽ được giữ lại còn không đạt tiêu chuẩn sẽ được điều động sang các bộ phận khác. Phía trên sắp xếp nhiệm vụ cũng sẽ cân nhắc những yếu tố này, sẽ không mạo hiểm ngay từ đầu mà giao nhiệm vụ quá mức nguy hiểm đâu."

Mặc dù nghe anh nói như vậy, nhưng trong lòng Cố Uyển biết, tiền đồ đâu phải dễ kiếm như vậy. Cô nghĩ đến trong ngăn kéo có vài quyển sách quân sự, liền muốn chờ ngày mai Tần Chí Quân đến doanh trại, cô sẽ tìm thời gian xem qua thử, xem có thể hiểu rõ hơn về tổ chức như Đại đội đặc chủng này không.

Chuyện Tần Chí Quân thăng chức ngày hôm sau cả trung đoàn đều biết, bởi vì toàn bộ Tiểu đoàn một đều phải rời khỏi nơi đóng quân đến quân khu thành phố B do Lữ đoàn Thương Lang đặc biệt phê duyệt, làm thành nơi đóng quân của Đại đội đặc chủng.

Phó Trung đoàn hai mươi bảy tuổi, cấp bậc Thượng tá, ai cũng biết Tần Chí Quân mới thăng chức. Chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho dù sau này anh không đạt thành tích lớn lao gì, đến lúc về hưu dù có lai lịch phức tạp thì ít nhất cũng có thể trở thành Sư đoàn trưởng.

Nhưng ngươi xem tốc độ thăng tiến một đường đi lên này của anh, mấy chục năm tới sao có thể không có thành tích chứ? Muốn thực lực có thực lực, muốn vận may có vận may, người như vậy, tiền đồ sau này nghĩ cũng không dám nghĩ.

Chiến sĩ bình thường không biết nguyên nhân thăng chức lần này. Tần Chí Quân thăng chức quá nhanh, hai năm từ Phó Tiểu đoàn trưởng lên Tiểu đoàn trưởng, hơn nửa năm nữa từ Tiểu đoàn trưởng thăng chức thẳng lên Phó Trung đoàn trưởng, trong mắt bọn họ là truyện kỳ tích, nhưng không thể đào được sâu hơn.

Giống như Hạ Quân và những sĩ quan này lại đoán được, lần thăng chức này của anh có liên quan trực tiếp đến trận đấu Binh Vương, Hạ Quân tức giận đến gần như cắn nát răng của mình. Năm ngoái, bọn họ còn cùng làm Phó Tiểu đoàn trưởng, anh ta cưới Tống Tử San và tìm cho mình một người cha vợ là Sư đoàn trưởng, lúc ấy anh ta đã nghĩ rất nhanh liền có thể đuổi kịp Tần Chí Quân, nhưng bây giờ thì sao.

Quân hàm của Tần Chí Quân đã có thể đến quân khu nhỏ làm Phó Sư trưởng, con mẹ nó, anh ta vẫn còn là Phó Tiểu đoàn trưởng. Hiện tại anh ta ngửa đầu cũng không nhìn thấy gót chân của Tần Chí Quân, anh ta nương nhờ quyền thế còn Tần Chí Quân đã tự mình phấn đấu trở thành người có quyền có thế.

Tần Chí Quân dẫn theo chiến sĩ Tiểu đoàn một sắp xếp bàn giao nhiệm vụ trong tay và đến nơi đóng quân mới. Ngay cả người nhà họ Tần cũng có chiến sĩ cùng Tần Đại Hữu và Tần Chí Hoa đi xem trước nhà ở một lần, trở về nói vật dụng trong nhà đều đầy đủ cả rồi, chỉ cần xách túi vào ở là được.

Nhà họ Tần muốn chuyển đi, căn nhà hiện tại của bọn họ đương nhiên phải bỏ trống. Những đồ gia dụng này đều là do lúc trước Cố Uyển bỏ ra một số tiền lớn để mua, cũng không nỡ tặng người khác, họ suy nghĩ xem có nên để Tần Chí Hoa thuê một căn nhà tốt hơn một chút rồi đưa đồ gia dụng cho anh ấy dùng không.

Mấy ngày nay, Tần Chí Hoa chạy hàng quả thực cũng kiếm được chút tiền. Bây giờ anh ấy không còn buôn bán quần áo nữa, mà có thể tự mình tìm một nhà máy lớn lấy hàng rồi lại chuyển tay bán ra ngoài, một ngày cũng kiếm được ít nhất 80 tệ. Lúc đầu anh ấy ở Môn Đầu Câu chỉ là vì người nhà đều ở đây, bây giờ anh cả với chị dâu đều chuyển vào trong thành phố sống, nghe Cố Uyển nói vậy anh ấy đương nhiên không phản đối.

Khu nhà bên này không cần giao nhà nhanh như vậy, anh ấy vừa tìm nhà, tìm được rồi thì chuyển đồ đạc sang cũng không muộn.

Người nhà họ Tần vui mừng chuyển đến nơi ở mới. Hai ngày nay sau khi Hạ Quân tan tầm tâm trạng đều buồn bực ở nhà uống rượu, Tống Tử San thấy Tần Chí Quân từng bước thăng tiến, Cố Uyển lại sinh ba đứa con, chút lý trí còn sót lại đều bị lòng đố kỵ đốt sạch, lại nhìn bộ dáng chán đời của Hạ Quân khiến cô ta càng thêm nổi giận, không khống chế được mà đâm chọt Hạ Quân vài câu.

“Ba tôi đã truyền tin tức cho anh sớm mấy tháng, anh cũng chuẩn bị lâu như vậy cuối cùng đến một cái danh ngạch vẫn không nắm chắc. Được, sau đó tôi còn muối mặt trở về nhà mẹ đẻ xin ba tôi cho anh đi cửa sau. Anh có biết vì chuyện này mà tôi bị chị tôi mỉa mai đến mức nào không? Nhưng còn anh thì sao? Tần Chí Quân lâm thời lên sân còn thắng được một Binh Vương trở về, hiện tại đã thăng chức Thượng tá, còn anh ngay cả thứ hạng thấp nhất cũng không lấy về được. Gần đây tôi vừa về nhà đã bị chị tôi cười nhạo, nói tôi gả cho một người bùn nhão không trát được tường...”

“Choang!” Một tiếng.

Hạ Quân ném chén rượu xuống đất, mắt đỏ ngầu nhìn cô ta, giận dữ quát: “Tần Chí Quân, Tần Chí Quân, đừng tưởng rằng tôi không biết những suy nghĩ xấu xa của cô, cho dù cô muốn gả cho người ta nhưng người ta có để ý tới cô không? Mẹ nó, cô đã gả cho tôi rồi, đừng có ngày nào cũng ở trước mặt tôi nhắc tới Tần Chí Quân!”

Giọng nói sắc bén của Tống Tử San giống như bị bóp nghẹn ở cổ họng, yên lặng như chết trong không khí.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!