Đối phương xem như có lương tâm, coi lần tai nạn này là tai nạn lao động, không những do đội sản xuất trích tiền bồi thường, còn tự mình chuẩn bị một khoản tiền riêng biểu đạt sự áy náy.
Lúc này trong phòng truyền ra một giọng nói già nua ôn hòa: “Hựu Đào đến rồi đó à?”
Giọng nói vừa dứt, theo sau là tiếng lộc cộc lộc cộc, một ông cụ với gương mặt hiền lành ngồi trên xe lăn làm bằng gỗ xuất hiện trong sân.
Ông cụ vừa nhìn thấy Giang Hựu Đào, động tác trên tay lại nhanh hơn mấy phần, tốn sức di chuyển bánh xe gỗ bọc cao su đi đến.
“Ông ngoại, ông chậm một chút, cháu đâu chạy mất.” Giang Hựu Đào bước nhanh về phía trước, đẩy xe lăn của Ứng Đức Hưng, cùng Hách Cúc Hương đi vào trong phòng.
Năm đó sau khi Ứng Đức Hưng xảy ra chuyện, ông ấy từ chối tất cả bồi thường, chỉ xin sau này trong đội có xuất tuyển công nhân, có thể giữ một suất cho con gái ông ấy.
Vì suất vào thành phố làm công nhân này, những năm đó người một nhà trải qua khó khăn, túng thiếu.
Từ mấy năm trước Ứng Đức Hưng đã học qua nghề mộc, sau khi nửa người dưới không thể động đậy lại bắt đầu dựa vào tay nghề này, người trong thôn thấy nhà ông ấy đáng thương, một số công việc thợ mộc sẽ đến nhà tìm ông ấy giúp, trả tiền công, lương thực, đại đội lấy đi tám phần, để lại hai phần mới là thứ thuộc về ông ấy.
Cũng chính dựa vào thu nhập này, ông ấy mới có thể nuôi sống một gia đình này.
Trong lòng Giang Hựu Đào vô cùng kính nể người như thế, mặc dù bản thân nhỏ yếu lại có thể chống lên một mảnh bầu trời cho người nhà, giống như viện trưởng cô nhi viện chỗ cô, một người phụ nữ nho nhỏ lại có thế vì mấy chục đứa trẻ không nhà để về như bọn họ che mưa chắn gió rất nhiều năm.
Thấy ông cháu hai người nói chuyện hòa hợp, Hách Cúc Hương lại nhìn sắc trời bên ngoài.
“Hựu Đào, cháu ngồi đây nói chuyện với ông, bà đi gọi cậu cháu về, chúng ta ăn cơm.”
Hai vợ chồng già có một trai, hai gái, cậu Ứng nhỏ hơn Ứng Nguyệt Hà mười tuổi, năm nay 25 tuổi, bên trên còn có một người chị hai Ứng Thái Hà gả đến trấn trên.
Chờ sau khi Giang Hựu Đào kể rõ chuyện mình phải xuống nông thôn với ông ngoại, từ bên ngoài một người thanh niên gầy gò đi vào.
Anh ta đi rất chậm, nhưng loáng thoáng có thể nhìn ra được độ dài ngắn hai đùi của anh ta không đồng nhất.
Giang Hựu Đào chủ động gọi: “Cậu út.”
Ứng Triều Vinh gật đầu, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nhàn nhạt, anh ta đưa thịt vào trong bếp, lại đi đến trước mặt Giang Hựu Đào, móc ra một ít kẹo Đại Bạch Thỏ kín đáo đưa cho cô, sau đó trở về phòng của mình.
Giang Hựu Đào ngẩn người nhìn kẹo trong tay mình, ở niên đại này, kẹo Đại Bạch Thỏ xem như là một thứ xa xỉ mà một người bình thường không ăn nổi, đến niên đại của Giang Hựu Đào, đây đã trở thành một loại kẹo sữa rất bình thường, thế nhưng cô lại chưa từng ăn qua mấy lần.
Vào ngày lễ, ngày tết, hoặc là khi có người hảo tâm đến quyên tặng mới có thể được chia một, hai chiếc, khi cô còn nhỏ kẹo mới được chia đến ta đã bị cô bỏ ngay vào trong miệng.
Chờ đến khi đi làm, ăn được loại kẹo nhập khẩu, nhưng lúc này cô đã không còn mong muốn ăn kẹo nữa.
Mãi cho đến hôm nay, lòng bàn tay cô bị nhét đầy một nắm kẹo Đại Bạch Thỏ, trong một niên đại còn thiếu thốn vật tư hơn cả lúc cô còn nhỏ.