Cố Tri Ý nhìn thấy dáng vẻ mèo con vụng trộm cười tủm tỉm của Nhị Bảo thì không nhịn được mà cảm thán trong lòng. Từ nhỏ đã có thể nhìn ra tính cách sau này lớn lên rồi, nhóc con này rất tinh quái đây.
Cậu bé biết Đại Bảo sẽ chiều theo mình, nên chuyện gì tốt thì bản thân sẽ chiếm lấy.
Cố Tri Ý cắt ra từng miếng nhỏ đặt vào đĩa, Nhị Bảo ngồi bên cạnh cười hì hì nhìn theo, lập tức gọi “Mẹ ~”. Cố Tri Ý bị cậu bé làm nũng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cắt một miếng nhỏ cho cậu nếm thử. Nhị Bảo nhận được miếng táo thì cười lên vô cùng vui vẻ.
Cố Tri Ý cắt xong táo, thì Đại Bảo cũng đã lôi kéo mẹ Lâm từ sân sau đi đến.
Lúc này đang là chạng vạng tối, mặt trời còn chưa xuống núi, rặng mây đỏ chiếu xuống làm cả sân cũng đỏ rực theo, nhìn như một bức tranh, đẹp vô cùng. Cố Tri Ý dứt khoát dời mấy băng ghế ra giữa sân.
Nhìn thấy mẹ Lâm, cô gọi một tiếng “Mẹ”. Sau đó để mẹ Lâm ngồi xuống ăn táo.
Mẹ Lâm cũng không khách sáo, bà đi đến cạnh giếng rửa tay, sau đó cũng đến ngồi xuống bên cạnh Cố Tri Ý. Hai đứa bé rất ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhai táo ăn nghe kêu rột rột.
“Mẹ vừa xử lý một chút ở mảnh đất trồng rau phía sau cho con, bây giờ bụng con đã lớn cũng không tiện lắm, đến lúc rảnh thì nhờ anh cả và chị dâu đến giúp một chút, muốn trồng hạt giống gì thì lấy từ bên nhà mang đến là được rồi.”
Cố Tri Ý cũng không khách sáo với mẹ Lâm, cô lập tức đồng ý. Dù sao lúc này cô cũng đang mang thai, cầm cuốc loay hoay gì đó đúng là không tiện lắm, có người giúp đỡ thì còn gì bằng, đến lúc đó lại gửi cho anh cả và chị dâu một ít đồ là được.
Hàn huyên được vài câu, Cố Tri Ý mới nói với mẹ Lâm về điện báo từ Lâm Quân Trạch, cô chỉ nói anh bị thương nhẹ, cần người đến chăm sóc.
Mẹ Lâm nghe thấy Lâm Quân Trạch bị thương, bà lập tức đứng ngồi không yên.
“Lão tứ bên kia thế nào rồi? Không có chuyện gì chứ? Bị thương nặng không?”
Bà hỏi ba câu liên tiếp, làm Cố Tri Ý cũng mờ mịt.
Ngược lại Cố Tri Ý biết rất rõ nội dung cốt truyện, nhưng cũng không thể nói với mẹ Lâm rằng Lâm Quân Trạch bị thương nặng đến mức độ nào, miễn phải làm bà ở đây sốt ruột, lo lắng.
Vì thế để làm mẹ Lâm được yên lòng, nên cô chỉ nói: “Cũng không có chuyện gì đâu ạ, mẹ không cần lo lắng! Chỉ là chân bị thương nhẹ thôi, cần người trong nhà chúng ta đến chăm sóc một thời gian là được rồi.”
Mẹ Lâm nghe thấy Lâm Quân Trạch bị thương không nặng thì cũng yên tâm chút ít. Nhưng lại nghĩ đến Cố Tri Ý đang bụng mang dạ chửa, không thích hợp ngồi xe mệt mỏi đi đến quân đội xa xôi, mà bản thân cô còn chưa từng đi xa, còn chưa hiểu hết chuyện đời, nếu đi ra ngoài đúng là không yên tâm được.
Nghĩ đến đó bà dứt khoát không ăn táo nữa, lập tức đứng lên, phủi tay vào người: “Không được! Mẹ vẫn nên nhanh trở về bàn bạc với cha con một chút, bàn bạc xem ai trong chúng ta nên đi chăm sóc cho lão tứ.”
Cố Tri Ý còn chưa kịp phản ứng, mẹ Lâm đã ra khỏi sân đi về nhà. Cố Tri Ý nhìn thấy tính tình hấp tấp này của mẹ Lâm thì không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Lúc này trở về nhà không phải cha Lâm còn chưa tan tầm hay sao? Có trở về cũng không thấy người mà!
Hơn nữa, cô còn chưa nói hết lời, vốn dĩ còn dự định gói mấy quả táo để mẹ Lâm mang về ăn nữa. Thôi vậy! Ăn cơm tối xong, cô lại đến Lâm gia một chuyến vậy, đi xem cha chồng nói gì đã.
Đã hơn bốn giờ, cũng đến thời gian nên làm bữa tối rồi. Cố Tri Ý để hai đứa bé chơi trong sân. Táo chưa ăn xong, Cố Tri Ý cũng bưng đi, cô sợ không ai trông thì hai đứa bé sẽ ăn quá no, tối lại không thể ăn cơm.