Lâm Ngọc Trúc không nghĩ tới người ở niên đại này dễ lừa như vậy, ngẫm lại ngày đó ở chợ đen lúc mặc cả Mập Mạp cũng không dễ lừa, sao hôm nay lại có vẻ chỉ số thông minh không được cao.
Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ thành khẩn nói: "Thật hay không thì thật sự không biết, là cô nương béo kia nói như vậy, ta cảm thấy là có thể thử xem, cũng không mất miếng thịt nào, ngộ nhỡ thành sự thật thì sao, ngươi nói có đúng không?"
Lâm Ngọc Trúc lại nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Mấu chốt là ngươi phải có lòng tin vững chắc, tin tưởng chính mình."
Lý Mập Mạp chớp chớp mắt, suy đi nghĩ lại, có chút hoài nghi hỏi: "Cô nương kia thật sự gầy?"
"Ừm, gầy xuống rất xinh đẹp đấy." Lâm Ngọc Trúc cười ha hả gật đầu nói, sau đó lại hỏi: "Mập Mạp ca, điều kiện sinh hoạt của ngươi cũng thật tốt, thấy ngươi mỗi ngày tới tiệm cơm ăn cơm, làm công việc gì mà có tiền vậy nha?"
Lừa dối một vòng lớn, Lâm Ngọc Trúc lúc này mới tiến vào chính đề.
Lý Mập Mạp chỉ cho là đang tán dóc việc nhà thôi, nói: "Haiz, ta là người bán hàng ở trạm lương, một tháng tiền lương cũng chỉ đủ tiền ăn của ta. Ta đây là do trong nhà không ai quản, không thể không tới tiệm cơm mua cơm, thuận tiện mua luôn cho Quận ca, từ ngày hắn làm người phát thư lại càng không rảnh lo cơm nước, ở đây lại không có người nhà..."
Nói được một nửa, Mập Mạp liền ngừng miệng, không nói tiếp nữa, bộ dáng giống như kiêng kị điều gì đó.
Lâm Ngọc Trúc chỉ làm như không phát hiện ra, vẫn như cũ vui vẻ nói chuyện phiếm: "Nghe ngươi kể, người nhà Mập Mạp ca là không quan tâm đến ngươi nha." Nói xong có chút đồng tình.
Có lẽ là tìm được đồng minh, Mập Mạp cũng cảm thấy chính mình đáng thương, thở dài nói: "Aiz, mẹ ta mất sớm, mẹ kế cha cưới về không thích ta, tìm được công việc liền đuổi ta ra ngoài."
Lâm Ngọc Trúc cứng họng, mẹ kế này không được khôn khéo nha, người kiếm ra tiền lại đuổi ra ngoài?
"Vậy hơi quá đáng." Không bòn rút đồng nào liền đuổi đi, làm mẹ kế vô ích.
Người bán hàng ở trạm lương còn nổi tiếng hơn người bán hàng ở Cung Tiêu Xã, tiền lương không nhiều hơn, nhưng có thể mua được lương thực mà không cần phiếu, vậy Mập Mạp này làm buôn bán chợ đen cũng là hợp lý.
Lâm Ngọc Trúc vẫn rất tò mò ngày đó người phát thư và Mập Mạp theo dõi nàng vì mục đích gì, sau đó nàng còn phân tích một chút, bọn họ theo dõi nàng hẳn là bởi vì hàng hoá trong tay nàng, ở tình huống bán ra không nhiều lắm, dùng bác gái đến thử nàng.
Có lẽ là bọn họ muốn biết nguồn cung cấp?
Nếu bọn họ muốn biết nguồn cung cấp, thì chứng tỏ bọn họ càng thích chất lượng của hàng hoá, mà lúc nói chuyện ở tiệm cơm lại có vẻ không phải đặc biệt chú ý.
Lâm Ngọc Trúc lớn mật suy đoán, có thể bọn họ cũng đang theo dõi nguồn cung cấp trong tay nữ chính...
Theo dõi nàng chỉ là nhân tiện.
Lúc ấy nàng nghi ngờ hai người này là thám tử của trạm lương phái tới.
Nhưng chớp mắt đã biến thành người phát thư, nàng còn nghi hoặc đang yên lành làm người bán hàng như thế nào lại biến thành người phát thư, hiện tại nghĩ lại có thể là ngày đó thay ca cho Mập Mạp.
Chỉ là... một người phát thư với một người bán hàng ở trạm lương, bọn họ truy tìm nguồn gốc hàng hoá của nữ chính làm gì? Muốn lũng đoạn nguồn cung cấp để buôn đi bán lại? Cũng có thể lắm chứ.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ trăm lần cũng không ra.
Trong lúc Lâm Ngọc Trúc còn chưa chải vuốt ra manh mối, Mập Mạp nói thêm: "Muội tử, ta biết ngươi hỏi nhiều như vậy thật ra là muốn nghe được tình huống của Quận ca, nhưng chuyện của hắn ta không thể nhiều lời, chờ đến lúc các ngươi thật sự ở bên nhau, chính hắn sẽ nói cho ngươi."
Lâm Ngọc Trúc một đầu dấu chấm hỏi, nhìn vẻ mặt như tên trộm của Mập Mạp, không thể hiểu được, đây là có ý tứ gì?
Mập Mạp thấy nàng giả ngu, vẻ mặt ta đều hiểu mà, tiếp tục lải nhải: "Rõ ràng các ngươi đều có ý với đối phương, sao lại không nói ra, ca của ta cũng thật là, ngươi cũng vậy! Để ta nói thì, đã thích liền thoải mái hào phóng nói ra, đừng cất giấu, tới nỗi chẳng ai biết lòng ai."
Lâm Ngọc Trúc có chút ngốc, Mập Mạp này đã não bổ ra cái gì, khó hiểu hỏi: "Ca của ngươi có ý với ta?"
Mập Mạp nhìn trái nhìn phải, sau đó nói thầm: "Ngày hôm qua lúc ngươi và chị ngươi đi về, Quận ca của ta cố ý đi theo phía sau bảo về an toàn cho các ngươi, thấy các ngươi vào nhà rồi chúng ta mới rời đi."
Lâm Ngọc Trúc trừng lớn đôi mắt, nàng thế nhưng không phát hiện có người đi theo phía sau?
Nghĩ lại thì ngày hôm qua đêm đen gió lớn, nàng đều là dựa vào trực giác đạp xe đi về, đúng là nhất thời không chú ý phía sau.
"Ca của ngươi thật đúng là người tốt..." Lâm Ngọc Trúc cười ha hả nói.
A? Sao lại có cảm giác đối phương phản ứng không như mình dự đoán, Mập Mạp trong lòng buồn bực nghĩ.
Hai người trò chuyện nửa ngày, người phục vụ đứng bên cạnh xửng hấp mới nhấc cái nắp ra chuẩn bị bán, đến giờ rồi.
Lâm Ngọc Trúc là thật sự phục, chưa đến giờ thì bọn họ sẽ không bán sớm dù chỉ nửa phút.
Đội ngũ lúc này mới bắt đầu di chuyển, lúc đến lượt Lâm Ngọc Trúc thì chỉ còn lại nửa khay bánh bao nhân thịt, nhìn đội ngũ còn dài phía sau, nàng sao có thể không biết xấu hổ mà mua hết, chỉ mua nửa cân bánh bao.
Người phục vụ vẫn như trước, gương mặt không tươi cười, uể oải lấy cho nàng ba cái bánh bao bỏ vào túi giấy dầu.
Lâm Ngọc Trúc nhận bánh bao thịt nóng hầm hập rời khỏi hàng, một lát sau Mập Mạp cũng mua xong, đợi mua xong đi ra ngoài, Lâm Ngọc Trúc nói với Mập Mạp: "Mập Mạp ca, hôm nay ta nói chuyện phiếm với ngươi thật sự là không có ý hỏi thăm đâu, ừm, ta nghĩ là ngươi hiểu lầm, chúng ta không thân đâu."
Mập Mạp thấy nàng nói nghiêm túc, nghĩ chẳng lẽ mình hiểu lầm thật?
Mập Mạp phản ứng có chút chậm, gật đầu nói: "Chắc là ta nghĩ sai. Có thể là ca của ta tương tư đơn phương?"
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm Mập Mạp một hồi lâu, thật hết nói nổi, có người anh em như vậy không bị tức chết cũng là may mắn.
"Vậy thì không biết được..." Lâm Ngọc Trúc ha hả nói.
Sau khi hai người tan cuộc một cách khó hiểu, Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, vừa ăn bánh bao vừa nghĩ, có khi thật sự chỉ là tốt bụng, làm gì có ai mới gặp mặt một lần đã thích.
Tuy rằng nàng lớn lên đẹp, nhưng vẫn phải có chút tự mình hiểu lấy.
Lâm Ngọc Trúc quyết định không đem lời nói của Mập Mạp để ở trong lòng, người tin vào lời nói dối của nàng có thể bình thường đến đâu?
Chờ nhóm thanh niên trí thức hội hợp đủ, trong sọt của Lâm Ngọc Trúc vẫn như cũ là nửa sọt lương thực, Trương Diễm Thu nhìn chằm chằm nửa sọt lương thực một hồi lâu, sau đó nàng từ từ thở dài, nói: "Lúc trước vay tiền ngươi nói không có tiền, ta còn lo lắng cho ngươi, bây giờ xem ra ngươi chỉ là lấy cớ không muốn cho ta vay thôi."
Có người chính là như vậy, rõ ràng đã biết tại sao, còn cố tình muốn mở miệng chứng thực, cuối cùng trừ bỏ bị mất mặt thì còn được cái gì.
"Trừ đi tiền mua lương thực của ta, đúng là không có dư tiền cho ngươi vay nha."
Lâm Ngọc Trúc cười ha hả nhìn nàng, tỏ vẻ đấy chẳng phải là lẽ thường sao, chẳng lẽ để chính mình bị đói đi tiếp tế cho ngươi sao?
Đổng Điềm Điềm hiện giờ cũng đã biết Trương Diễm Thu có ý với Lý Hướng Bắc, nghĩ đến một người gia cảnh bình thường ngay cả tiền mua lương thực cũng không có vậy mà không biết xấu hổ muốn trèo cao, muốn chim sẻ biến thành phượng hoàng ư, nằm mơ đi.
Nàng chướng mắt nhất chính là loại người này, không biết tự lượng sức mình còn nhìn không rõ bản thân, lúc này liền mở miệng trào phúng luôn: "Thu tỷ việc này là ngươi không đúng rồi, ai có thể vì người khác mà để chính mình đói bụng chứ, mặt mũi phải lớn như thế nào mới có thể để người khác làm như vậy."
Trương Diễm Thu sắc mặt nháy mắt trở nên xanh mét, đây là mắng nàng không biết xấu hổ?
Đổng Mật Mật ở một bên che miệng cười.
Lâm Ngọc Trúc cúi đầu không nói lời nào, việc này không liên quan đến nàng.
Triệu Hương Lan vội vàng làm người tốt, ba phải, cười nói: "Được rồi, người đều tập trung đủ rồi chúng ta đi thôi, mấy gia cụ hỏng này đều là lấy về đem đi sửa để chúng ta dùng, mọi người giúp đỡ mỗi người cầm một ít."
Nhìn phía sau Triệu Hương Lan một đống bàn ghế thiếu tay thiếu chân, Lâm Ngọc Trúc cực kỳ cạn lời, một đường mang về tốn bao nhiêu sức lực, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Triệu Hương Lan hỏi: "Cũng có phần của ta à?"