Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Đầu óc Lâm Lam xoay chuyển cực nhanh, thoáng chốc nhớ đến phần lớn tư liệu trong sách.
Phía trên có nói ở vùng núi miếu Xương Nhạc Phương có rất nhiều ngọc bích, năm này qua tháng nọ những thứ này được cọ rửa tạo thành đá màu lam, có vài tảng đá bị trôi dạt vào lòng sông, nghe nói sau cơn mưa to dân bản xứ chỉ cần lên núi cũng có thể tùy ý nhặt được!
Nhưng lúc ấy tất cả mọi người đều không biết, có người nhặt được cầm về nhà làm đá đánh lửa, bởi vì tia lửa rất nhiều, nên đều bảo nhau đá màu lam là đá đánh lửa. Dù sao nơi này cũng có không ít nhà nhặt được rất nhiều đá màu lam làm đá đánh lửa, có lớn như trứng gà, có loại lớn như trứng chim bồ câu. Có điều bọn họ không hiểu, không phải ném đi, mà sau này bị người ngoại giới dùng giá thấp lấy đi.
Vào giữa niên đại tám mươi, người trong nước mới phát hiện giá trị của ngọc bích, rất nhiều người biết công việc đều dùng giá thấp thu mua, một tảng đá bốn năm đồng tiền là có thể mua được, phẩm chất đều rất tốt. Đến thập niên chín mươi chính phủ mới bắt đầu coi trọng, vào mùa thu hoạch năm 93 lập nội thành bảo thạch, năm 96 lập hiệp hội bảo thạch, yêu cầu khai khác hợp lý.
Xem ra cô đến nơi này chắc là tương tự với tình huống đó. Nói không chừng chung quanh nhà cô có một mỏ bảo thạch hoặc ở trong lòng sông, hoặc ở vùng núi bằng phẳng hay không?
Cô đột nhiên không muốn đi làm ở công xã, cô muốn âm thầm tìm kiếm loại đá này!
Ngày mai sẽ đi tìm!
Bọn nhỏ nhìn Lâm Lam một lát cười một lát hai mắt sáng lên, vẻ mặt giống như nhặt được hai đầu heo lớn cùng một ngàn cân lương thực.
Tiểu Vượng kéo kéo ống tay áo Lâm Lam, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sao thế?”
Lâm Lam lập tức lấy lại tinh thần, cười cười: “Con nói với mẹ một chút, con tìm tảng đá kia cụ thể ở nơi nào? Mẹ cảm thấy nhìn rất đẹp, rất thích, chốc nữa mẹ cũng đi tìm một khối.”
Nhị Vượng: “Mẹ, không có, chúng con phát hiện cái này dễ dùng, tìm khắp các nơi, cũng không tìm thấy nữa.”
Giấc mộng phát tài của Lâm Lam trong nháy mắt tan biến, ai, quả nhiên là Lam Tinh Linh lưu lạc nhân gian nha. Xem ra mạch khoáng thật sự không ở gần nhà bọn họ rồi, khối khoáng thạch này trong lúc vô tình lưu lạc đến đây. Thế thì cô… lặng lẽ hỏi thăm thử xem, xem nơi nào có nhiều tảng đá màu lam này là được rồi.
Cô nhỏ giọng nói: “Mẹ thấy tảng đá kia nhìn rất đẹp, sau này nếu có nữa thì nhặt về được không?”
Bọn nhỏ gật đầu: “Được ạ.”
Lâm Lam vui rạo rực, giống như phát tài: “Cái này trước cho anh cả, để cho anh các con dùng đánh lửa.” Cô bảo bọn nhỏ sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn phải thức dậy sớm đây.
Chờ bọn nhỏ lên lên giường một lượt tắt đèn, cô trở lại phòng rồi lên giường, còn cười hì hì.
Hàn Thanh Tùng thả tay xuống trong cuốn vở: “Vui vẻ đến thế sao?”
Lâm Lam gục ở trên đầu vai anh mà cười, trong nhà có một khối bảo thạch lam lớn như thế, mặc dù trong vòng hai mươi năm sẽ không phát tài, nhưng giữ lại làm bảo vật gia truyền nha. Sau này có thể mài thành ngọc bích, trưng bày cũng làm lòng người thỏa mãn, chuyện vui như thế, có nằm mơ cũng cười tỉnh á.
Hàn Thanh Tùng ôm cô vào trong ngực vuốt ve: “Cùng nhau vui vẻ.”
Lâm Lam: . . . . . . Anh dừng tay, anh vui vẻ cùng cô vui vẻ không cùng một chuyện nha.
Đôi mắt màu đen sâu thẵm nhìn cô, mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại nói rõ tâm tư của anh, ở trong đó không tiếng động oan ức.
Rõ ràng đang trách cứ cô: trước đó em giận chó đánh mèo cùng lạnh nhạt với anh, mặc dù anh không tức giận, nhưng anh rất để ý, hiện tại em vui vẻ như thế, có phải nên tỏ ý gì với anh hay không?
Lâm Lam căm hận lực lĩnh ngộ của bản thân, tại sao cô luôn có thể chính xác nắm bắt được tâm tư của anh như thế? Cô làm bộ không hiểu, đảo mắt nhìn chỗ khác. Hàn Thanh Tùng nắm mặt của cô đem ánh mắt của cô quay lại, làm cho cô cùng đối mặt với mình.
Lâm Lam bị anh làm cho bật cười.
Anh lặng yên nhìn cô, mặt mày cô đầy sinh động, trong ánh mắt sáng ngời thật giống như đang cất giấu cái gì đấy luôn ôm lấy anh, để cho trái tim của anh dần dần mềm mại, còn có thể tê dại, nong nóng. Anh thường xuyên muốn dùng cái gì biểu đạt ra ngoài. Nhưng anh sẽ không nói, cũng nói không ra, vậy cũng chỉ có thể làm. Ở trong mắt anh, cùng vợ mình làm, đó cũng là sự biểu đạt không tiếng động, biểu đạt sự ái mộ và mê luyến của anh dành cho cô.
Anh nói không ra lời đó là gì: “Gặp nhau muộn hận vô duyên” các câu nói chua xót gì đó, nhưng trong lòng anh lại có tình cảm bắt đầu khởi động, có được cô vĩnh viễn cũng không muộn, hơn nữa một khi có được lại thật dài thật lâu không muốn buông tay.
Cho nên vốn muốn ngày mai dậy sớm thì nên để cô an ổn ngủ ngon, nhưng trong ánh mắt sáng rỡ như đèn pha vào lúc cô vui vẻ anh cũng thấy vui vẻ, nếu như không làm chút gì đó thì thật giống như có lỗi với bản thân.
Cũng may cục trưởng Hàn vẫn có lý trí và tiết chế, không có làm cô mệt đến nửa đêm, cho nên Lâm Lam ngủ ngon lành còn mơ một giống mộng phát tài.
Trong mơ cô nhìn thấy mình đứng trên ngọn núi bảo thạch, vung tay lên, nói với Hàn Thanh Tùng: “Anh ba, đỉnh núi này, em nhận thầu rồi! Ha ha ha ha. . . . . .”
Cuối cùng cười khanh khách tỉnh dậy.
Lúc này trời còn chưa sáng, Hàn Thanh Tùng đã thức dậy, vừa lúc mặc quần áo xuống đất, bị tiếng cười của cô làm cả kinh da đầu tê rần, quay đầu lại vừa lúc đối diện với hai mắt trong suốt sáng trông của cô.
Lâm Lam nháy nháy mắt, nghi ngờ nói: “Anh ba, mỏ của em đâu? Sao nhanh như thế đã về nhà rồi?”
Hàn Thanh Tùng: “. . . . . .”
Lâm Lam nấn ná ngồi dậy, mỏ của bà đâu!!!
Sau đó cô nghe động tĩnh của bọn nhỏ ở gian phòng phía đông, tất cả suy nghĩ trong nháy mắt hoàn hồn, cô mò mẫm xuống đất mặc quần áo: “Phải làm bữa sáng cho con cả em ăn đây.”
Hàn Thanh Tùng muốn nói cô ngủ nhiều một chút không cần phải dậy, có điều nhìn dáng vẻ kia của cô đoán chừng sẽ không chịu nghe, nên cũng không nói cái gì.
Đại Vượng muốn lên đường sớm một chút, Lâm Lam liền tráng bánh trứng gà thêm luộc trứng gà cho cậu, có dầu có trứng gà có mì, vừa có dinh dưỡng lại vừa ăn no, để con cả ăn nhiều một chút. Lúc cô nấu cơm, còn để Nhị Vượng hỗ trợ mài đậu nành, Mạch Tuệ nhóm lửa, cộng thêm đường trắng, rót cho Đại Vượng đầy ấm quân dụng, một người một ấm rót đầy, còn siêu của người khác đựng nước sôi để nguội.
Bên trong màu vàng của bánh trứng gà có màu xanh biếc của rau, củ hành tây trắng tinh, sắc hương vị đều đủ, chấm nước chấm cay vô cùng thơm ngon.
Đại Vượng cảm thấy mình ăn quá no.
Lâm Lam còn muốn nhét trộm cho cậu mấy quả trứng gà vào trong túi, Đại Vượng lặng yên ngăn cản cô, huấn luyện này thuần túy mang tính tự giác, nếu không chỉ là lừa gạt bản thân.
Lâm Lam cũng hiểu, vỗ vai cậu: “Con trai, cố gắng lên.”
Đại Vượng nhìn trên trán cô cùng trên tóc đều dính bột mì trắng, lại giống như tóc đen biến thành tóc trắng vô cùng chói mắt. Cậu thoáng do dự trong chớp mắt, đưa tay tuốt bột mì trên tóc cô xuống, lại khôi phục tóc đen như trước.
Lâm Lam: “. . . . . .” Con cả à, sao con có thể sờ đầu mẹ như sờ đầu em trai thế hả!
Mạch Tuệ và Nhị Vượng cũng ngây ngốc, ôi chao, anh cả thật sự dám!
Hàn Thanh Tùng nhíu mày, liếc nhìn, sắc mặt rõ ràng không vui.
Đại Vượng: “. . . . . . Mẹ, trên đầu dính bột mì.”
Lâm Lam cười lên: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, ăn no chưa? Ăn nữa đi.” Cô cầm lấy bánh trứng gà cuốn lại để cho cậu cầm ăn.
Đại Vượng: “. . . . . . Con ăn no rồi.”
Hàn Thanh Tùng: “Đi thôi.”
Lâm Lam: Anh đối với con trai em không nhiệt tình chào đón, vội vàng đưa nó đi sớm như vậy, trời còn tối đen kia kìa.
Có điều lúc này đi sớm, thì có thể đến nơi sớm một chút, Lâm Lam cũng hiểu, nên đưa cậu ra ngoài. Trên lưng Đại Vượng cõng ấm nước khăn mặt cùng quần áo của mình rồi lên đường, ra khỏi cửa sân nói với Lâm Lam bọn họ không cần tiễn đưa nữa.
Đại Vượng cũng không đi về đại lộ phía đông, mà đi con đường nhỏ phía tây.
Chờ không nhìn thấy bóng lưng con trai, Lâm Lam bọn họ về nhà, cô phát hiện khối đá màu lam kia nằm trên bàn máy may.
Đại Vượng nghe cô nói nhìn đẹp nên để lại cho cô.
Lâm Lam: . . . . . . Ai nha thật cảm động, con cô đưa cho cô một khối bảo thạch lớn đây này. Cô thoáng suy nghĩ, rồi cất tảng đá kia vào trong tủ quần áo, đợi cô có thời gian liền đi dọc con sông tìm thử, nói không chừng có thể nhặt được đây.
Cô lại nghĩ có nên báo cáo cho chính phủ hay không, đây là quặng ngọc bích đấy, tất cả tài nguyên thiên nhiên đều thuộc về quốc gia chứ sao.
Có điều bây giờ cô báo cáo cũng không có người quan tâm, lúc này coi trọng mỏ vàng, mỏ sắt, mỏ đồng, mỏ kim loại, những thứ khác như bảo thạch, khoáng thạch đều không có người hỏi thăm, trừ phi có quản sự cam tâm tình nguyện nghe cô quản lý trước mỏ kia. Dù sao bây giờ khởi xướng gian khổ mộc mạc, không yêu võ trang, bảo thạch loại này tràn đầy tia sáng tư bản chủ nghĩa là đồ không cho phép lưu hành.
Kế tiếp Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng đều bận rộn nhiều việc.
Lâm Lam chẳng những phải đi công xã khai hội, còn phải xuống nông thôn tổ chức tuyên truyền, học tập. Cô lợi dụng cơ hội này, tuyên truyền đánh vỡ phong kiến mê tín, luật lệ tập quán bất hợp lý cổ lổ sĩ, cấm họ hàng gần kết hôn, cấm tảo hôn, cấm bán nữ, cố gắng đề cao địa vị phụ nữ, bảo vệ trẻ em.
Cô còn đề nghị bộ tuyên truyền cùng liên hiệp phụ nữ, cục công an, dân binh tổ chức hợp tác với nhau, nghiêm nghị đả kích những hành vi tổn thương phụ nữ và trẻ em. Khích lệ xã viên báo cáo, sau khi báo cáo trải qua thẩm tra thì được thưởng năm cân lúa mạch. Sau đó ở công xã nhấc lên làn sóng phản phong kiến, nhóm phụ nữ trẻ em cũng tổ chức học tập, đem những kẻ ẩn núp phạm tội cưỡng bức, những hành vi bỉ ổi với phụ nữ trẻ em đều bắt hết tất cả.
Sau khi hiểu rõ ràng cô liền lập bản kế hoạch chi tiết mạch lạc trình lên cho bộ trưởng Trang, phía dưới sắp xếp như thế nào, những con đường bên trong kết hợp thế nào, cả bộ tuyên truyền phối hợp như thế nào…vv… đều trình bày rõ ràng.
Bộ trưởng Trang thấy vậy liền vỗ bàn: “Tốt lắm!”
Tuyển Lâm Lam vào làm thật đúng là quyết định sáng suốt, không những mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hơn nữa hiệu suất công tác càng ngày càng hửu hiệu, càng ngày càng có dáng vẻ bộ tuyên truyền gương mẫu của cả huyện. Chính ông một Bộ trưởng đều dần dần rất có mặt mũi đây này.
“Cứ làm như thế, cần mọi người làm cái gì cô cứ sắp xếp đi, ngay cả bộ trưởng như tôi cũng sẽ phối hợp với cô.” Bộ trưởng Trang thật hưng phấn.
Lâm Lam cười nói: “Bộ trưởng, có những lời này của ông chính là sự ủng hộ lớn nhất của tôi.”
Công việc này tự nhiên không phải chỉ dựa vào mấy nhân viên tuyên truyền mà hoàn thành được, mà muốn phát động tuyên truyền viên của đại đội phải phối hợp với nhóm xã viên đại đội. Như vậy, công xã tuyên truyền viên không thể thiếu phải mỗi ngày xuống nông thôn.
Bộ trưởng Trang nhớ tới: “Bộ tuyên truyền chúng ta còn phải xin thêm một chiếc xe đạp nữa, cũng phải cho cô một chiếc.”
Bộ tuyên truyền cùng nhân viên truyền tin thường phải xuống nông thôn chạy tới chạy lui, cho nên cũng chuẩn bị xe đạp. Nếu như không có xe đạp, chỉ dựa vào hai cái chân, một ngày cũng đi không được hai thôn. Bộ tuyên truyền bọn họ vốn có bốn người, tổng cộng ba chiếc xe đạp, hắn và phó bộ trưởng mỗi người một chiếc, hai cán sự cùng nhau dùng một chiếc. Tào Vinh Quang có xe của mình, Lâm Lam không có.
Ba người một chiếc xe đạp phân công không được thì phải thêm một chiếc. Theo như trước kia, nhất định phải đến phòng làm việc chủ nhiệm báo cáo, xem thử các phòng làm việc khác có thể chuyển đến đây trước hay không, sau đó mới giao cho cán bộ.
Hiện tại Bộ trưởng Trang không muốn như vậy, ông muốn cho bộ tuyên truyền một chiếc xe mới, ông muốn để Lâm Lam thật vui vẻ.
Ai nha, hạnh phúc tới nhanh quá không kịp chuẩn bị nha, lại được phát xe đạp.
Lâm Lam: “Đa tạ Bộ trưởng.”
Lúc này người mua xe đạp không dễ mua, nhưng cơ quan đơn vị công vụ dùng xe vẫn có thể xin, nhận được đơn xin phép cũng có thể đến xã cung tiêu nhận đơn hàng. Dĩ nhiên cũng phải nhìn địa vị xếp hạng của công xã, nếu như công xã có danh tiếng lớn, gần phía trước, nhóm cấp trên cũng nhận được nhanh hơn.
Công xã bọn họ chiếm tiện nghi một huyện phó cục trưởng cục công an, cộng thêm Lâm Lam là tay cờ đỏ tiên tiến của đội tuyên truyền, có một số việc được làm nhanh hơn.
Cho nên hai ngày sau, Lâm Lam được giao một chiếc xe đặc biệt, một chiếc xe hiệu vĩnh cửu hai tám đại giang, còn tốt hơn chiếc xe Hàn Thanh Tùng đang dùng, chiếc xe này không kém lắm phải mất hai trăm đồng tiền đây.
“Đồng chí Lâm Lam, chiếc xe mới này giao cho cô quyền sử dụng bảo quản.” Bộ trưởng Trang tự mình đưa chiếc chìa khóa buộc nơ đỏ cho Lâm Lam.
Những người khác cũng rất hâm mộ, rối rít vổ tay: “Cán sự Lâm, chúc mừng nha.”
Lâm Lam không kìm được vui mừng: “Cùng vui cùng vui.”
Vu Hinh ở một bên nhìn thấy, bĩu môi, trở lại phòng làm việc chủ nhiệm: “Chủ nhiệm, lúc nào tôi được giao xe đạp?”
Phó chủ nhiệm Dương đang bể đầu sứt trán chuẩn bị đồ xuống nông thôn, bây giờ phải quản lý ruộng mùa hè, không đến hai tháng nữa lại phải thu hoạch vụ thu, đều được công xã giám đốc, nếu không bọn họ sẽ không phục quản giáo, hở một tí lại đi ít trồng lương thực, rồi trồng nhiều cây công nghiệp phụ phụ cấp xăng dầu đại đội cùng cây vải.
“Cô đã có xe đạp rồi mà?”
“Chiếc xe dỏm kia còn có thể đạp sao? Lốp xe vá nhiều lần rồi, van xe luôn bị hư, lốp cũng bị mòn nhiều lắm, căm xe còn có chút biến dạng rồi, lúc đạp xe dây xích còn bị tụt, còn vướn ống quần, tấm chắn cũng bị mất, vung đầy bùn lên người…”
Dù sao chính là chỗ nào cũng có tật bệnh, tất phải thay cái mới.
Phó chủ nhiệm Dương: “Nếu không, cô đổi với người nào đó trong phòng làm việc, dù sao cũng cũng là của nhà nước, người nào đạp không phải là đạp sao?”
Ánh mắt Vu Hinh sáng lên: “Bộ tuyên truyền vừa cho nhóm Lâm Lam một chiếc xe mới hiệu vĩnh cửu, không ít hơn hai trăm đồng tiền đâu. Thật quá hủ bại mà.”
Cô muốn đổi lại!
Phó chủ nhiệm Dương thật khó khăn: “Cái kia, hay cô đổi người khác đi.”
Lâm Lam không dễ bắt nạt, dùng quyền áp chế không được cô, phía sau cô còn có Hàn Thanh Tùng, bàn về đánh nhau cũng không có người đàn ông nào đánh lại cô.
Cho nên, không có cách.
Vu Hinh nhìn chủ nhiệm chiếu cố cô có thừa thế mà thậm chí một chiếc xe đạp cũng không chịu thõa mãn cô, bỉu môi rất không vui.
Xế chiều tan việc, Lâm Lam quyết định hôm nay về nhà sớm một chút, mấy ngày hôm trước đều làm thêm giờ, cô đều về nhà muộn cùng Hàn Thanh Tùng, mỗi ngày đều là Nhị Vượng, Mạch Tuệ dẫn Tiểu Vượng, trong lòng cô áy này.
Cô đi đến phòng làm việc của cục công an, chỉ thấy một mình Tôn Trác Văn ở đó.
Thấy Lâm Lam đi vào, Tôn Trác Văn cười nói: “Cán sự Lâm, chiếc xe đạp này là chiếc đầu tiên ở công xã chúng ta, chiếc xe đạp kia của chủ nhiệm chỉ mới 156 đồng tiền.”
Lâm Lam: “Đây là của bộ tuyên truyền chúng tôi, cũng không phải cấp cho tôi, tôi chỉ có quyền sử dụng bảo quản. Phó cục Tôn, Hàn cục của các anh đâu rồi?”
Tôn Trác Văn: “À, Hàn cục đi ra ngoài chạy ngoài làm việc rồi, cô cũng biết nhân thủ cục công an chúng tôi không đủ, Hàn cục đều là nhân viên công an sai sử đấy. Cô ngồi xuống đây đợi một lát, có lẽ Hàn cục lập tức trở về. Anh ấy không tăng ca đêm.”
Anh ta