Các cô ấy không hề giảm âm lượng của chính mình, lớn tiếng trêu đùa:
“Các cô xem đó là Bách Nguyệt à?”
“Cô ta thế mà còn cẩn thận trang điểm chính mình.”
“Các cô xem, con ngốc kia thế mà đang nhìn Hạ Nghị, cô ta thật đúng là không biết thế nào là e thẹn!”
Bách Nguyệt nấp sau gốc cây thu hồi ánh mắt, nghe thấy những người khác chỉ trỏ vào mình thì vội vàng rụt cổ lại.
Trong đó có một cô gái kiêu căng ngạo mạn vẫn luôn khinh thường mà bĩu môi, trên người cô ta mặc một chiếc áo hoa, chính là màu sắc và hoa văn mà mẹ nuôi thích nhất.
Người này chính là con gái thứ hai của mẹ nuôi.
Trong mắt cô ta, Bách Nguyệt bởi vì khắc mẹ không sinh được em trai, cho nên mới bị đuổi ra khỏi nhà.
Thật ra Bách Nguyệt rất muốn trở về nhà, cô phải đến lấy lòng cô ta, nếu không đến lúc đó một mình cô sống ở nhà tranh qua mùa đông chắc chắn sẽ bị chết rét.
Đứa con giá thứ hai cảm thấy Bách Nguyệt chỉ là kẻ ăn đậu ở nhờ không hơn không kém, phải biết lấy lòng người chủ nhân là cô ta.
Cô ta không quen nhìn dáng vẻ lộng lẫy xinh đẹp này của Bách Nguyệt, còn dám cười với con trai, thật đúng là không biết xấu hổ là gì!
Bách Nguyệt chú ý tới cô ta, nhưng đầu óc không không có chỗ cho cô bận tâm suy nghĩ của một kẻ không quan trọng, cô một lòng một dạ nhớ thương chồng mình.
Hạ Nghị được phân công xong.
Chia đều công việc cho mỗi người xong e rằng còn phải ăn uống no say rồi mới bắt đầu làm việc.
Bách Nguyệt nhớ tới ông xã nói lúc tuổi trẻ ăn mặc cần kiệm, khi đào đập chứa nước một ngày chỉ ăn một bữa cơm, thường xuyên đói bụng sôi ùng ục.
Chỉ là… Hạ Nghị luôn là vừa nói lại quay sang hôn cô, gương mặt Bách Nguyệt bỗng đỏ ửng lên.
Bách Nguyệt vừa nghĩ, vừa trở về nhận lấy đồ ăn của mình, sức ăn của cô không lớn, mỗi lần phát bánh ngô khoai gì đó đều có thể dư một chút.
Chính cô đưa cho Hạ Nghị, vừa không lãng phí lương thực, mà ông xã cũng có thể ăn nhiều một chút.
Đợi đến khi cô trở về, Hạ Nghị đang ở ngồi trên tảng đá, một chân dẫm lên mặt đất, ăn đồ ăn mang đi từ nhà.
Bên cạnh anh có rất nhiều người, Bách Nguyệt ngượng ngùng tiến lại gần, đứng ở nơi tối tăm lén lút đánh giá.
Đợi hồi lâu, cô mới tìm được cơ hội tiến lại gần hơn.
Bách Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, chớp hai con mắt long lanh, nhìn Hạ Nghị, rồi sau đó đem bánh lương thực phụ còn thừa vào lòng người đàn ông trước con mắt của bao người, sau đó lập tức xoay người bỏ chạy.
Đám người sửng sốt, rồi sau đó cùng nhau cười phá lên, trong tiếng cười cũng không có vài phần thiện ý đối với Bách Nguyệt.
“Con ngốc này đang làm gì thế?”
“Cô ta sẽ không thật sự coi trọng Hạ Nghị đi.”
“Quả nhiên là đồ ngốc cũng không biết e thẹn, làm trò trước mặt mọi người.”
“Hạ Nghị, xem ra cô ta thật sự thích cậu rồi.”
Mọi người đổ dồn vào trêu ghẹo anh, việc này nếu không có gì thay đổi thì chẳng bao lâu nữa sẽ truyền đi.
Khuôn mặt Hạ Nghị đen kịt, khóe miệng co giật, chỉ có một mình anh nhìn thấy trong lòng ngực là một mẩu bánh, bé đến đáng thương, nếu đây là quà mà nói thì thực sự là vô cùng keo kiệt.
Hơn nữa vì sao trên mẩu bánh lương thực phụ này còn có dấu răng?
Đây không phải là do cô ngốc kia ăn còn thừa lại chứ.
Hạ Nghị ngại bẩn, mặt anh đen ngòm, nhưng lại không thể trước mặt đám người giám sát quăng mẩu bánh đi, mang về nhà cho gà ăn cũng được, ít nhất không tính là lãng phí lương thực.
Hạ Nghị ngoảnh đầu lại, nhìn lướt qua phía sau, ánh mắt lạnh như băng, nháy mắt mọi người im tiếng, không dám tiếp tục lấy chuyện của anh ra đùa cợt.
Điều chỉnh một lát, buổi chiều mọi người làm việc đến khí thế ngất trời.
Buổi chiều Bách Nguyệt không rảnh lại đây, chỉ là từ người khác trong miệng nghe lén chuyện liên quan đến Hạ Nghị.
Trong số những người làm việc chỉ có anh là cao nhất, cả người cuồn cuộn cơ bắp, nhẹ nhàng bẩy đá, làm việc vừa nhanh lại năng suất, tuy trên người dính đầy tro bụi nhưng ánh mắt rất tinh thuần, vừa đẹp trai vừa khỏe khoắn.
Bách Nguyệt càng nghe càng thấy thích, động tác cấy mạ cũng càng chậm, đợi đến khi cô vất cả hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay thì trời cũng đã tối.