Đừng hàng đầu tiên trong đám thanh niên chính là Hạ Nghị mặc áo ba lỗ màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo rộng rãi, khóa kéo lên một nửa, không mặc chỉnh tề, trên tay cầm một cái đòn gánh, anh đứng hơi tựa vào nó.
Đa phần người trẻ tuổi đều đang nhìn anh, ánh mắt anh có chút lười biếng, giống như đã quen không để ý ánh nhìn của người khác.
Một số cô gái trẻ tuổi nhìn thấy anh lập tức đỏ ửng mặt, ngượng ngùng mà tíu tít nói chuyện.
Hạ Nghị không phải người trông coi, anh nhận công cụ chuẩn bị làm việc, nhưng mấy người phụ trách dường như có vấn đề không giải quyết xong, vẫn luôn không khởi công.
Hạ Nghị ngáp một cái, người bạn bên cạnh cười nhạo anh: “Cha mẹ cậu tìm đối tượng cho cậu à?”
“Không, tự mình tìm.”
Hạ Nghị nói xong, ánh mắt tuần tra một lượt, kết hôn chính là xem mắt, người khác đánh giá chính mình, anh cũng không hề cố kỵ mà nhìn lại người khác.
Bỗng ánh mắt anh đột nhiên dừng lại, dưới gốc cây cách đó không xa thò ra một cái đầu nhỏ, hai bím tóc cong cong, có chút không đều.
Hạ Nghị nhìn Bách Nguyệt, hỏi một người bạn ở thôn Bách: “Kia là ai?”
Trốn phía sau gốc cây làm gì, sao anh nhìn có chút quen thuộc.
Cô gái kia rất xinh đẹp, chỉ là trên người có chút bẩn thỉu, mái tóc rõ ràng được chải vuốt nhưng vẫn dính vài cọng cỏ.
Trong lòng Hạ Nghị sinh ra một cảm giác quái lạ.
Đến khi người bạn kia mở miệng, rốt cuộc giải đáp cho câu hỏi vì sao anh cảm thấy vẻ mặt của cô gái kia có chút không tự nhiên.
“Cô ấy tên là Bách Nguyệt, là một kẻ ngốc.”
“Kẻ ngốc?” Hạ Nghị nghe thấy câu này, thì lập tức nhíu mày, lặp lại câu hỏi.
Người bạn thôn Bách này cái gì cũng biết, anh ta lớn hơn Bách Nguyệt chừng năm sáu tuổi, khi Bách Nguyệt được nhận nuôi đưa về thôn, anh ta đã biết ghi nhớ.
Bách Nguyệt bị ôm về năm đó, lão Bách và vợ ông ta đã kết hôn nhiều năm chưa có con cái, hai người muốn nuôi một đứa con nuôi cọ chút vận may, tất nhiên sẽ không che giấu.
Trong thôn một đám người đông như ong vỡ chen vào xem Bách Nguyệt, cả người nho nhỏ, một đôi mắt to tròn xoe, nhìn ai cũng nở nụ cười với họ, hai mắt to tròn đen bóng đảo lia lịa.
Sau đó Bách Nguyệt dần dần lớn lên, mọi người cũng nhận ra không thích hợp.
Chậm chạp, có chút ngốc, cùng cô nói chuyện thật lâu mới có thể đáp lại, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, dù sao cô và người khác không giống nhau.
Ví dụ như, những cô gái khác đều thích làm đẹp, Bách Nguyệt lại không như vậy, tóc tại lộn xộn giống tổ quạ, trên mặt dính đầy đất, chỉ có đôi mắt đen láy xinh đẹp nhìn người ta chằm chằm.
Cả người ốm nhom như con khỉ, hốc mắt lõm sâu, trái lại càng tăng thêm vẻ đẹp cho đôi mắt sáng ngời đó.
Người bạn đó nhìn thấy Bách Nguyệt núp sau cây cổ thụ thì vô cùng khiếp sợ, tuy hôm nay Bách Nguyệt vẫn mặc bộ quần áo rộng thùng thình vá chùm vá đụp, trên chân đeo một đôi giày xăng đan bằng cỏ, dáng vẻ khốn cùng, nhưng mặt mũi đã được rửa sạch sẽ, tóc kết hai bên, hơi bù xù, giống như ngọn lửa mùa đông chậm rãi bùng lên.
Anh bạn quan sát Bách Nguyệt, con bé ngốc kia đang nhìn chằm chằm vào Hạ Nghị mà cười sao?
Bỗng anh ta cười hắc hắc một tiếng, cười nhạo nói: “Kẻ ngốc kia nhìn trúng cậu rồi.”
Trên người Hạ Nghị vẫn hiện lên vẻ biếng nhác, nghe thấy những lời này mí mắt hơi nâng lên, coi như là khách sáo.
Cô gái nhìn chằm chằm anh có nhiều mà, thật sự là chẳng thiếu Bạch Nguyệt.
Đẹp là đẹp, nhưng anh muốn một kẻ ngốc làm gì, thêm trói buộc à, còn không bằng nuôi một con chó.
Hạ Nghị duỗi người, nói nữa, đừng nói tìm kẻ ngốc, nếu như lấy phải một người vợ không biết phụ giúp anh, thì mẹ anh sẽ là người đầu tiên làm ầm lên.
Giờ phút này, người đứng trông coi ở trên chỗ cao thét to một tiếng, những người đến hỗ trợ nhất trí vây lại.
Hạ Nghị cầm đòn gánh cùng các bạn tốp năm tốp ba cùng tiến lên, cuối cùng anh liếc mắt nhìn cô ngốc kia, thấy cô còn đang trốn sau gốc cây nhìn lén mình, không hề che giấu tâm tư của mình.
Đợi người thôn Hạ đi sang một bên đợi phân công lao động, đám người thôn Bách vốn đang vây xem lập tức lớn tiếng bàn tán.
Ngay cả Hạ Nghị luôn luôn khinh thường phản ứng lại người đều phát hiện ra Bách Nguyệt đang nhìn chăm chú vào mình, tự nhiên những người khác cũng phát hiện ra Bách Nguyệt trốn sau gốc cây.