Sau khi vào nhà xưởng làm công cô đã sửa lại tật xấu này, Hạ Nghị lại là kiểu có việc làm ngay, dẫn đến Bách Nguyệt cũng chậm rãi thông suốt, phụ nữ vì người mình thích mà trang điểm, cô bắt đầu không ngừng mà sửa soạn bản thân, sau khi trang điểm xong lại hôn Hạ Nghị.
Bởi vì suy nghĩ này, rất nhiều người đều cảm thấy cô là một kẻ ngốc, cha nuôi cũng cảm thấy thế, không ngờ rằng con gái nuôi vẫn luôn thành thật của mình, sớm muộn không bỏ trốn, lại ngay lúc ông ta vừa tiêu hết tiền mới bỏ chạy!
Bách Nguyệt cố ý làm thế.
Khi đó trong đầu cô đều là không muốn biến mình thành một thứ hàng hóa, vì thế cả ngày cô đều tính toán phải làm thế nào mới khiến đám người kia phải đau khổ.
Cô thậm chí còn chủ động đề cao giá cả với người trung niên kia, sau đó lại không nhanh không chậm mà tiết lộ tin tức sính lễ cho chú út.
Vì thế chú út còn tặng riêng quà cho cô, cảm ơn cô đã cáo trạng.
Bách Nguyệt sau đó còn phải gả đến ngoài thôn, còn đến nhà trưởng thôn làm một đơn chứng minh thân phận.
Đến tận đây, mọi người đều rất vui mừng, cảm thấy việc này chắc chắn thành công, một cô gái ngốc làm sao sẽ bỏ trốn chứ?
Cha nuôi cô bán cô rồi, vậy mà cô còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền, chuẩn bị chuyện kết hôn.
Kết hôn không phải chuyện nhỏ, âm thầm cầm không ít lương thực, Bách Nguyệt còn tính vài ngày, vì thế kinh ngạc cảm thán kết hôn lại phải dùng nhiều đồ vật như vậy!
Còn có chút đồ vật hạn sử dụng chỉ có mấy ngày, phải nhanh chóng ăn xong.
Sau đó Bách Nguyệt vui vẻ hớn hở mà cắm đầu bỏ chạy suốt đêm.
Tâm trạng của Bách Nguyệt lúc này vô cùng vui vẻ, cúi đầu ngắm nhìn bản thân, cô gái trong màn nước có cặp mắt hoa đào, đôi môi đỏ chúm chím cũng khẽ cong môi cười như cô.
Đôi mắt Bách Nguyệt quá xinh đẹp, khiến cho người ta không khỏi bị hấp dẫn, nhưng bên chóp mũi về bên phải của cô có một nốt ruồi, lại khiến ánh mắt người ta bị thu hút.
Làm người ta không tự chủ được mà nhìn về phía đôi môi anh đào chúm chím hơi hé mở kia.
Bách Nguyệt té nước lau mặt, cô có chút mù mặt, cho nên không biết đánh giá gương mặt của mình.
Hơn nữa ngày thường cũng rất ít ra cửa, cô cũng không hiểu thẩm mỹ đại chúng, hơn nữa cha mẹ nuôi và các em gái vẫn luôn mắng cô xấu xí, đại khái là mình rất xấu đi.
Cũng may ông xã không chê xấu.
Bách Nguyệt đứng dậy đi về phía nơi sửa đập chứa nước trong trí nhớ.
Bóng dáng tung tăng chạy nhảy của cô bị một người đàn ông trung niên đầu đội khăn lông trắng chú ý tới tới.
Người bên cạnh nhìn chằm chằm Bách Nguyệt, hô với người đàn ông trung niên: “Lão Bách, Bách Nguyệt nhà ông sắp đến mười tám tuổi rồi đấy nhỉ.”
“Nên gả chồng thôi.”
Trong lòng lão Bách đang phiền chán, vợ lão lại đang mang bầu, bụng lớn rồi chỉ có thể làm chút việc vặt, trong nhà có mấy cái tàu há mồm, ông ta làm việc đến lả người còn bị chửi là bất lực.
Lúc này đây nếu vẫn là con gái, chắc ông ta tức chết mất.
Thầy bói nói là Bách Nguyệt mang đến vận rủi, cho nên ông ta mới đẻ toàn con gái.
Vì thế, còn đuổi Bách Nguyệt về ở nhà cũ của mình.
Hiện tại người bên cạnh vừa nhắc đến chuyện này, trong đầu ông ta lại lóe lên tia sáng.
Gả chồng sao có thể không cho nhà mẹ đẻ tiền chứ?
Thật ra bên này đòi tiền sính lễ cơ bản đều không có gì, đám thanh niên trẻ tuổi cũng chẳng có bao nhiêu tiền, nhưng nếu là mấy gã đàn ông độc thân lâu năm tích cóp tiền mua vợ làm ấm giường đẻ con thì…
Lão Bách nói với bạn cùng làm: “Tôi thấy cũng đúng, đợi chút nữa tôi sẽ nói với nó.”
Dù sao đồ ngốc Bách Nguyệt thường xuyên khiến ông ta tức giận, nhưng cô ngốc, cô đâu hiểu kết hôn là cái gì?
Lão Bách càng nghĩ càng trầm mê, lát nữa ông ta nhất định đi thương lượng chuyện này với Bách Nguyệt!
Giờ phút này.
Bách Nguyệt cuối cùng cũng tới nơi sửa đập chứa nước, bắt đầu ngày đầu tiên, mọi người còn đang làm quen với công việc của mình.
Trừ Bách Nguyệt ra, thôn Bách tới không ít người trẻ tuổi, có chút là tới để kết bạn với người thôn Hạ, có chút là lại đây xem náo nhiệt.
Bách Nguyệt liếc mắt một cái đã nhận ra ông xã nhà mình ở trong đám người, hai mắt sáng rỡ.