Kiếp trước cô chưa đi qua chỗ mương nước thôn Hạ, không quen đường, cũng không quen người, chỉ dựa vào bản năng mà đi qua đó tìm người, cô cảm thấy đó không phải là một biện pháp hay.
Nhưng tạm thời không nghĩ ra phương pháp càng tốt hơn.
Bách Nguyệt chuẩn bị nghĩ thật kỹ, cô tự kiếm cớ bào chữa cho bản thân mình, trong tay cô không có nhiều công điểm và lương thực, qua đó tìm được Hạ Nghị, e rằng lại khiến đối phương gánh thêm một miệng ăn.
Nghĩ đến đây Bách Nguyệt bạnh quai hàm.
Cách cô không xa tụ tập đầy thanh niên nam nữ trong thôn, tuy rằng ở thời đại này nam nữ phải tránh ở gần nhau, nhưng mà thực tế trong cuộc sống sinh hoạt, đều có thể làm việc mọi người đều là đồng chí.
Nếu là đồng chí tương thân tương ái, hà tất phải quá mức giữ kẽ.
Thanh niên nam nữ âm thầm không bị mọi người phát hiện gặp gỡ, nhưng ra đến đồng ruộng lại nói chuyện rôm rả.
Sáu đứa con gái của cha nuôi có thể đến đây phụ giúp thì có năm người.
Các cô đang cùng người ta nói chuyện tu sửa đập chứa nước, thôn Bách và thôn Hạ, một thôn ở thượng du sông, một thôn ở hạ du.
Mỗi lần nước lên, thôn Bách không vấn đề gì, nhưng thôn Hạ mười lần bị thì chín lần đều bị lũ quét.
Không nói nhiều, lần nào xảy ra nạn úng, hoa màu trên đồng ruộng cũng bị ảnh hưởng, người vội vàng tu sửa cũng phải tội.
Thôn Hạ bàn với những thôn lân cận muốn xây dựng một đập trữ nước gần thôn Bách, bên trên đồng ý, thôn bọn họ cử người nhiều nhất, mấy ngày hôm trước cướp mạ cấy trước chính là vì để dư ra người đi đào đất.
Chờ mấy thôn khác cũng cày bừa, làm xong vụ xuân, sẽ có không ít người đến hỗ trợ đào đập.
Bách Nguyệt cảm thấy tiếng cười lanh lảnh của bọn họ thật là chói tại, lại lùi về bên kia, đầu ngoảnh sang một bên khác, nhưng lỗ tai lại lặng lẽ vểnh lên nghe lén.
Sửa đập chứa nước, thôn Hạ.
Đào đập chứa nước là một công việc nặng nhọc, nhưng mà cho công điểm cũng nhiều, chồng cô trước kia cũng nói đến hồi tuổi trẻ từng làm qua.
Cô nhớ rất rõ.
Hạ Nghị vì nuôi sống gia đình, chủ động báo danh sửa đập chứa nước, sau đó vì kiếm mười công điểm mỗi ngày, mà chủ động chọn công việc chuyển đất đá.
Anh ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mỗi ngày làm việc nặng như vậy, tinh thần uể oải, còn bởi vậy mà té ngã mà bị thương một chân.
Nghèo đến bị bệnh không có tiền chữa trị, bị thương chỉ đành tùy tiện bứt cỏ cầm máu ven đường vò nát cùng với phân tro bôi lên miệng vết thương.
Trong hồi ức của Hạ Nghị đều tràn ngập khổ sở và cứng cỏi, Bách Nguyệt cảm thấy ông xã nhà mình quả thực chính là một mẫu người hoàn hảo.
Bây giờ bản thân cô được sống lại, có thể làm quen với Hạ Nghị thời trẻ, trong lòng cô không khỏi càng thêm kích động.
Kiếp trước cô không đi tu sửa đập chứa nước, bởi vì khi đó vẫn luôn phải làm việc nặng nhọc, cấy mạ xong trực tiếp đổ bệnh, bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ Hạ Nghị.
Bách Nguyệt chọn hai sọt mạ đi về phía đồng ruộng, cô đi thật cẩn thận, hy vọng mình gặp may, không bị con đỉa bám lấy hút máu.
Hôm nay cô chỉ định cấy năm điểm, buổi sáng hai điểm, buổi chiều ba điểm.
Dịch ra một chút thời gian đến đập chứa nước bên kia xem có thể gặp được Hạ Nghị hay không.
Trong đầu Bách Nguyệt nghĩ rất hăng say, đợi cô cấy xong hai phần công điểm, eo mỏi chân đau, nhưng mà vẫn cố chạy tới mương nước rửa mặt, lấy nước vuốt lại tóc tai.
Lúc này đầu tóc cô rối giống như ổ gà, đã nhiều năm qua chưa từng trải, trên mặt cũng bị tro bụi bám nhem nhuốc như thịt treo gác bếp.
Ngày hôm qua là do không có thời gian, hôm nay cô phải trang điểm lại bản thân thật đẹp rồi mới đi tìm chồng.
Bách Nguyệt lung lay hai chân, rửa mặt chải đầu sửa sang lại quần áo, vừa khẽ hừ vài tiếng ca vừa bện tóc.
Trước kia năng lực tự gánh vác của cô có chút kém, mọi người đều nói đầu óc cô có bệnh, thật ra không phải vậy, cô khi làm việc gì cũng có một tật xấu.
Đợi đến khi cô ý thức được “mình phải làm việc này”, mới có thể bắt tay vào làm, hơn nữa vẫn luôn làm.
Nếu không ý thức được, cô sẽ không biết đây là việc mình cần làm.