Quản lý cảm thấy ngọn nguồn việc này từ chỗ Bách Nguyệt truyền đến.
Vì thế anh ta mở miệng hỏi: “Tất cả mọi người nói ngày hôm qua cô cùng đi chung với một người đàn ông là chuyện gì hả?”
Lúc nói câu này, trong giọng nói của quản lý rõ ràng mang theo hiếu kỳ và trêu chọc không dằn lòng nổi.
Chà chà chà.
Rốt cuộc là thằng già nào lừa nhỏ ngốc vậy.
Trước kia lão già độc thân ép lấy mà không được, bây giờ đổi sang một lão già khác dùng phương pháp dụ dỗ?
Xem ra nhỏ ngốc này vẫn thật dễ lừa.
Bách Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh có thần nhìn anh ta: “Không thể sao?”
Quản lý bị thái độ như chuyện đương nhiên của cô làm giật mình.
Chuyện này… Đương nhiên có thể.
Có vài nam nữ quen nhau, đừng nói là trai đơn gái chiếc đi cùng nhau, bọn họ còn nắm tay, thậm chí đi mệt còn ôm.
Anh ta là người từng trải, mọi người đều là người, ở phương diện tình cảm lựa chọn cách xử lý không khác mấy.
Bách Nguyệt hỏi ngược lại như thế, quản lý lập tức ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, có thể.
Những cô gái khác đi cùng con trai đâu thấy mọi người coi như trò cười.
Quản lý không nói có thể.
Bách Nguyệt tiếp tục vui sướng nhào mì, cô muốn làm ra bánh màn thầu cực kỳ ngon sau đó để Hạ Nghị ăn vào là không thể quên được.
Cô cũng không cảm thấy mệt, cô thích nhìn dáng vẻ người khác ăn món ăn của mình không nhịn được giơ ngón tay cái lên.
Cứ như vậy, cô lại cảm thấy… Nhìn đi, mình cũng không ngốc như trong tưởng tượng!
Khi Bách Nguyệt ở trong phòng bếp bận bịu khí thế ngất trời, trên công trường đập chứa nước, mọi người tiến hành giải lao.
Có một tảng đá lớn cần thuốc nổ cho nổ tung.
Đây không phải công việc của đám người Hạ Nghị, bọn họ cách khá xa, tránh cho lúc thuốc nổ nổ tung lan đến gần mình.
Hạ Nghị ngồi cùng mấy người bạn.
Sau khi uống nước, có người cảm thấy ngồi như vậy nhàm chán.
Có người cười hì hì: “Ngày hôm nay tôi nghe được từ trong miệng người khác, ngày hôm qua có người nhìn thấy nhỏ ngốc với một gã đàn ông… Chính là kiểu trai đơn gái chiếc đi chung với nhau, thân thể sát bên rất gần gũi.”
Hạ Nghị nhăn đầu lông mày, khàn giọng hỏi: “Nhỏ ngốc?”
Một người khác trả lời câu hỏi này trước: “Còn nhỏ ngốc nào? Chính là Bách Nguyệt đó, không phải anh quên rồi chứ.”
Mọi người nở nụ cười.
“Chẳng trách lần trước ở từ đường cô ta chết sống không gả cho lão già kia, hóa ra là có người yêu.”
“Mấy người nói xem rốt cuộc là ai mới có thể mắt mù coi trọng một con nhỏ đầu óc có vấn đề chứ?”
Ban đầu Hạ Nghị còn chưa liên hệ “người đàn ông” này với mình.
Sau đó anh càng nghe càng cảm thấy là mình,
Thế mà mấy người này còn ở ngay trước mặt anh tổn hại người ta: “Tên đàn ông đó mù cỡ nào.”
“Không phải có người nhìn thấy cảnh tượng này sao? Sao không biết tên đàn ông đó là ai?”
“Nói không chừng không nhìn thấy rõ đấy.” Một người đưa ra lý do, lúc mọi người cảm thấy lời này khá có lý…
Hạ Nghị đột nhiên mở miệng, anh cười lạnh một tiếng nói: “Hai người sóng vai đi, sao chỉ có thể nhìn rõ một mình Bách Nguyệt, có phải thị lực hơi có vấn đề không.”
“Mẹ kiếp.” Người bạn đó vỗ đùi, nghiêm túc nói: “Anh Hạ anh đúng là giỏi, người truyền tin tức này đi chính là cố ý không nói về người nam, chỉ đồn về Bách Nguyệt… Người này có thù oán với Bách Nguyệt.”
Hạ Nghị lườm một cái.
Việc này còn phải phân tích sao?
Chỉ cần động não nghĩ, đối phương rõ ràng nhắm tới Bách Nguyệt.
Hạ Nghị dứt khoát suy ngẫm một chút, người này phải có thù oán với Bách Nguyệt, nơi ở còn phải gần vườn rau.
Bởi vì lúc đó gần tối, nếu như nhà cách khá xa, nhất định không kịp quay về.
Vậy chính là người nhà họ Bách rồi.
Nhưng người này không bại lộ tin tức của mình, vậy thì người này khả năng có hứng thú với mình.
Hạ Nghị nhanh chóng khóa chặt mục tiêu: Em hai nhà họ Bách.
Anh nắm tay, ngón tay kìm nén vang vọng tiếng răng rắc.
Giỏi, rất giỏi, thì ra hôm qua mình theo Bách Nguyệt đi qua vườn rau, cô gái này núp ở chỗ nào đó nhìn lén.
Hạ Nghị theo nguyên tắc không ra tay với con gái, nhưng bây giờ anh rất khó chịu.