Bách Nguyệt muốn đi nhào mì, nhưng trong lòng ngứa ngáy, nghiêm túc nói với mọi người: “Mua đồ phải trao đổi bình đẳng, vậy tôi lấy tin tức tôi biết trao đổi với mọi người được không?”
Các bác gái thầm nghĩ một đứa ngốc như cô thể có tin tức gì?
Bách Nguyệt nghiêm túc chỉ vào một bác gái: “Thím từng mắng mọi người, sao mọi người không phải là kẻ chết sớm, một đám bất tài làm việc ở trong nhà bếp.”
Sắc mặt của bác gái đó trắng bệch.
Bà ta từng nói như thế, khi đó bà ta cùng nhào mì với Bách Nguyệt, bác gái muốn đổi chức vụ, thế nhưng không đổi được.
Nhào mì không phải một chuyện dễ dàng, bà ta vừa nghĩ tới mình phải nhẫn nhịn mỗi ngày nhào mì, trong lòng lập tức nổi nóng.
Nhiều người ăn mì như vậy, bà ta phải nhào bao nhiêu.
Bà ta cảm thấy là do mình không có quan hệ, vì thế người quản lý phân công việc mới có thể cho mình một công việc vừa khổ vừa mệt.
Đây chính là chức vụ của đồ ngu, dựa vào cái gì thêm bà ta vào.
Trong lòng oán hận, bà ta vừa nhào mì vừa mắng người.
Bác gái này cảm thấy Bách Nguyệt là nhỏ ngốc, cho nên không nghe hiểu ý của mình.
Mà mắng người nhất định phải mắng ra mới thoải mái.
Cho nên bà ta mắng những câu đó, đều cất giấu ở trong đầu Bách Nguyệt.
Bây giờ Bách Nguyệt thuật lại, bác gái biến sắc vội vã mắng Bách Nguyệt: “Nhỏ ngu này cô đang làm gì vậy?”
Bách Nguyệt chớp mắt mấy cái, hỏi: “Lẽ nào lúc đó cháu nghe lầm sao?”
Bách Nguyệt lại nhìn một bác gái khác : “Bây giờ có thể để tôi nghe một chút không?”
Cô muốn nghe chuyện có liên quan tới mình và Hạ Nghị từ trong miệng của người khác.
Khà khà.
Bách Nguyệt lo lắng bọn họ còn không đồng ý, lại nói: “Tin tức của những người khác cháu cũng biết rõ nha.”
Mấy bác gái vừa nghĩ tới bình thường mình không giữ mồm giữ miệng ở trước mặt nhỏ ngốc, không xem cô thật sự là một con người, bây giờ bị người ta túm chặt bím tóc.
Mà có người không rảnh để ý tới Bách Nguyệt, bà ta bắt người nguyền rủa mọi người chết sớm, kéo lại lớn tiếng hét: “Cho bà đi nhào mì lại nguyền rủa mọi người không được chết tử tế! Cho bà nhào mì là muốn mạng già của bà sao?”
Nhìn kỹ, cái bụng của người phụ nữ này hơi nhô lên, hiển nhiên đã mang thai.
Cho nên bà ta rất xem trọng việc sống chết.
Vừa rống như thế, mọi người không để ý tới Bách Nguyệt nữa.
Nhất là bác gái nhào mì đi chỉ trích nguyền rủa người ta chết đi, trong lòng còn không chịu phục, bà ta chống nạnh bắt đầu mắng.
“Nếu ai muốn nhào mì thì đổi với tôi đi!”
“Từng người ở đây, nhất định là chạy quan hệ, nếu không công việc mệt sống mệt chết này sao các người không làm?! Tôi muốn ngồi ở đó nhóm lửa!”
Bà ta bắt lấy một người nhất định muốn đối phương thừa nhận nhào mì là công việc khổ cực, nhất định muốn mọi người có người đổi với bà ta.
Trong thoáng chốc ầm ĩ lên.
Bách Nguyệt yên lặng mà lùi lại mấy bước, trong lòng có chút khó chịu, cô nghĩ mình còn chưa nghe được nhiều tin đồn liên quan tới mình và Hạ Nghị nữa.
Bởi vậy cả buổi sáng Bách Nguyệt đều không có tinh thần gì, cả người ỉu xìu.
Trong phòng bếp ồn ào không kéo dài bao lâu, bởi vì sau đó không lâu quản lý đã tới, anh ta hỏi qua nguyên nhân, sau đó tức giận mắng các bà cao tuổi rồi còn không biết lấy tập thể làm đầu.
Người khác mồ hôi đầm đìa đào đập chứa nước, bảo bọn họ ở trong nhà bếp nấu cơm, lại bởi vì vấn đề nhào mì mà cãi nhau!!!
Quản lý bắt đầu giở giọng điệu nghiêm túc cũng không ép được những người phụ nữ trung niên này, dù sao bọn họ cảm thấy mình từng trải nhiều, lớn tuổi, quản lý chỉ là người tầm ba mươi, dựa vào cái gì quơ tay múa chân với bọn họ.
Nhưng cuối cùng quản lý nói một câu không muốn làm ngày mai không cần tới, chỗ đào đập chứa nước không sợ không ai lại đây, tất cả mọi người đều muốn cướp lấy.
Cuối cùng các bác gái yên tĩnh lại.
Quản lý đi tới bên cạnh Bách Nguyệt, thấy cô hết sức chăm chú nhào mì khi một đám người cãi nhau.
“Không tệ, không tệ.” Quản lý liên tục gật đầu.