Hạ Nghị mở miệng nói tiếp: “Vì thế bọn họ đến rồi, thế nhưng chưa thành công, hiểu không?”
Bách Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
Cô đặt đồ ăn cho chó mình mang đến bên cạnh, con chó kia lập tức từ trong trạng thái ngủ mê mệt tỉnh lại, đứng lên gầm gừ gầm gừ ăn ngon lành.
Bách Nguyệt định giữ nó ở đây gác đêm.
Đây chính là đại công Thần của mình.
Hạ Nghị: “Cô không sợ cha mẹ nuôi của cô đánh chó à?”
Dù sao tròng dây thừng, cong chó này không thể chạy thoát, nếu như thật sự lòng dạ độc ác, đập một gậy xuống…
Bách Nguyệt nở nụ cười.
Cha nuôi sẽ không sát sinh.
Mẹ nuôi sắp sinh, hai người bọn họ khá mê tín, tin tưởng nhất những chuyện này.
Hơn nữa nhiều thai như vậy đều là con gái, ngóng nhìn có một đứa con trai.
Nhìn từ tên của mấy em gái cũng có thể thấy.
Chiêu Đệ, Phán đệ…
Tên tương tự, Bách Nguyệt không phân biệt được ai với ai, ở trong mắt cô, cũng chỉ có em hai, em ba, em tư… em gái.
Tên của Bách Nguyệt không giống bọn họ, đối với điểm này Bách Nguyệt cảm thấy rất hài lòng.
Bách Nguyệt tuần tra vườn rau một vòng, sau đó cảm thấy không có vấn đề, cô lập tức lôi kéo Hạ Nghị trở về.
Sau khi bọn họ đi, có hai người núp sau tảng đá đằng xa.
Chính là em hai nhà cha mẹ nuôi và bạn thân của cô ta Bách Xuân Anh.
Nhị Nữu không dám tin nhìn một màn trước mặt, giơ tay đẩy Bách Xuân Anh bên cạnh một cái: “Cậu xem, đó có phải Hạ Nghị không?”
Bách Xuân Anh ấp úng nói: “Đúng thế… Chính là Hạ Nghị.”
Nhị Nữu vỗ đùi một cái, cô ta vô cùng tức giận: “Tại sao hai người đó có thể đi chung với nhau? Sao Hạ Nghị có thể qua lại với Bách Nguyệt chứ?”
Bách Xuân Anh đưa ra suy đoán của mình: “Lẽ nào Hạ Nghị coi trọng con ngốc đó, hai người đang quen nhau?”
Nhị Nữu tức giận vỗ lưng cô ta một hồi, cơn giận ngút trời: “Chuyện này không thể nào! Sao Hạ Nghị có thể coi trọng Bách Nguyệt chứ! Cha tớ nói, lần này không gả Bách Nguyệt thành công, thế nhưng lần sau vẫn có cơ hội.”
“Vì lẽ đó chuyện kết hôn của Bách Nguyệt đều do gia đình tớ quản, bản thân Bách Nguyệt không được làm chủ đâu!!!”
Bách Xuân Anh biết Nhị Nữu đã sớm nhìn chằm chằm Hạ Nghị, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, người ta không để ý tới cô ta.
Bây giờ Hạ Nghị ở bên chị gái, lòng ghen tỵ của người này chắc chắn tăng cao.
Bách Xuân Anh bĩu môi: “Không biết chừng hai người chỉ là bạn bè?”
“Bạn bè gì chứ!” Nhị Nữu khó chịu mở miệng: “Bây giờ chị ta có thể quyến rũ Hạ Nghị, sau này có phải lại muốn quyến rũ chồng người khác không?”
“Trai đơn gái chiếc, nhất định là chị ta chủ động dụ dỗ đối phương lại đây.”
Hai người nói chuyện, phụ họa lẫn nhau, thật giống như thế mới có thể giảm bớt sự không cam lòng trong lòng của bọn họ.
Cuối cùng Nhị Nữu nói: “Chúng ta không được nói chuyện Bách Nguyệt và Hạ Nghị trai đơn gái chiếc ở chung với nhau, hai chúng ta nói hươu nói vượn, nói chị ta ở chung với một tên đàn ông.”
Bách Xuân Anh à một tiếng, nói với cô ta: “Như vậy không hay lắm.”
Dù sao Bách Nguyệt cũng là con gái, bây giờ vô duyên vô cớ bị người ta oan uổng…
Nhị Nữu nghiến răng nghiến lợi: “Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì? Tớ chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của chị ta đó.”
Nhị Nữu cố ý nói: “Lẽ nào cậu không nhìn thấy chị ta sóng vai đi chung với một tên đàn ông ở rừng núi hoang vắng sao?”
Hai người nghĩ đến một bụng ý xấu, sau đó hài lòng trở về.
Ở trên đường, hai người lại nói tới Hạ Nghị: “Anh ấy còn chưa có kết hôn, điều kiện nhà anh ấy cực kỳ tốt, tớ muốn gả cho anh ấy.” Hai người lập tức nở nụ cười, thật giống như đây không phải lần đầu nói xấu sau lưng người khác.
Bên này Bách Nguyệt hài lòng trở về với Hạ Nghị.
Cô trở về là để giặt quần giúp Hạ Nghị, dù cho giặt không sạch, ít nhất thể hiện tâm ý của cô.