Thím Ma mắng một câu: “Gia đình cha mẹ nuôi cháu làm chuyện không phải người làm mà.”
Sau khi mắng xong, thím Ma lại thở dài một hơi.
Bà ấy tiếc hận vì Bách Nguyệt là đồ ngốc không thể hiểu rõ sự khuyên bảo khổ tâm của mình.
Cô ngốc này còn cả ngày vui cười hớn hở, lúc mọi người trò chuyện với cô phát hiện chỉ cần cô nghe không hiểu sẽ trực tiếp nhếch môi cười.
Bách Nguyệt cũng không khó chịu, sau khi cô tan làm bận rộn nấu xong bữa tối ở trong phòng bếp tâm trạng khoái trá nghĩ tới mầm rau của mình.
Điều lo lắng duy nhất của cô chính là cha mẹ nuôi còn đang ngồi canh mình ở trong vườn rau, mình mà trở về sẽ bị tóm gọn.
Bách Nguyệt cong cánh tay, nhìn chân tay của mình một chút, sức mạnh của cô rất yếu ớt.
Quan trọng là không đánh lại được thì thôi, chạy quá chậm ngay cả chạy trốn cũng chưa chắc được.
Đời trước cô nhớ cha nuôi giới thiệu lão già độc thân đó cho mình, đây đã là chuyện rất lâu rồi.
Đời này thời gian sớm hơn.
Bây giờ cô không gả cho lão già độc thân, đồng thời còn lấy được chứng minh nhân dân từ trong tay trưởng thôn.
Khác biệt lớn nhất với đời trước, là cô vẫn còn nán lại ở đây.
Tính toán thời gian, đời trước sau khi cô đi ra ngoài trực tiếp gặp được nhà xưởng nào đó tuyển công nhân, khi đó nổi lên mạnh mẽ công nghiệp nhiệt, lúc đó cô không còn nơi nào để đi, tiện đường ngồi lên xe vào thành phố.
Dù sao cô đi đâu cũng được.
Cô không phải lo lắng cha mẹ nuôi sẽ tức đến nổ phổi tạo thành thương tổn thân thể gì với mình.
Dù sao cha mẹ nuôi có một đám con gái phải quan tâm, chuyện bây giờ vỡ lở ra, bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng ở mặt ngoài.
Bách Nguyệt lại nghĩ mình cũng không đến địa phương hẻo lánh nào.
Ngoại trừ trước đó đi tìm chồng, trên cơ bản chỉ nhìn thấy người xấu không có cơ hội ra tay ở nơi công cộng.
Bây giờ một mình đi xem mầm rau, trong lòng cô có chút lo lắng, bèn thay đổi bước chân đi tìm Hạ Nghị.
Chân Hạ Nghị đang dần dần khôi phục, khoảng thời gian này anh không tiện thay quần, bây giờ động đậy đứng lên, anh định giặt sạch quần bị dính máu.
Khi Bách Nguyệt đến chỗ anh, Hạ Nghị đang đựng một thau nước chuẩn bị giặt quần áo.
Nếu còn không giặt, vết máu bên trên sẽ không giặt sạch được.
Quần áo khác của anh đều được Bách Nguyệt cưỡng chế giặt sạch, có sạch hay không trước tiên không nói, dù sao cũng giặt qua một lần nước.
Hạ Nghị nghe thấy tiếng bước chân của Bách Nguyệt.
Anh quay đầu, nhìn về phía Bách Nguyệt: “Lại tới làm gì?”
Bách Nguyệt nhìn anh nói: “Anh, em muốn vào trong vườn rau, bây giờ sắc trời hơi tối rồi.”
Hạ Nghị phát hiện nếu cô ngốc này có chuyện nhờ người, sẽ nói rất trôi chảy.
Sự thông minh duy nhất của cô ngốc này lại để ở chỗ này.
Nếu như người này không ngốc, có lẽ là một đứa bé lanh lợi.
Bách Nguyệt nhìn thấy Hạ Nghị ngồi ở trên băng ghế, nhìn lại thùng gỗ và quần trước mặt anh, biết anh muốn làm gì.
Bách Nguyệt lập tức ngồi xổm trước mặt anh, chống cằm: “Em giặt quần giúp anh.”
Cô đưa tay lấy quần trên tay Hạ Nghị.
Hạ Nghị: “Móa nó, cô thật sự muốn giặt quần cho tôi à.”
Bách Nguyệt chớp mắt, nghiêm túc nhìn anh.
Có chỗ nào không thích hợp sao?
Kiếp trước chồng còn giặt quần áo cho mình kia kìa.
Trong lòng Bách Nguyệt có chút oan ức, cô cảm thấy kiếp trước có thể chồng lừa mình.
Anh nói lúc còn nhỏ bản thân là một người chân thiện mỹ, thế nhưng Hạ Nghị bây giờ hiển nhiên là đại ca có tiếng nói trong đám thanh niên trong làng.
Không hề tội nghiệp giống như anh từng nói.
Hơn nữa Hạ Nghị kiếp trước nếu như chọc mình tức, anh lại bắt đầu kể chuyện quá khứ.
Mà mình cũng luôn dính chiêu này, luôn cảm thấy anh rất đáng thương,
Cho nên trước đây có phải chồng cố ý nắm lấy xương sườn mềm của mình để mình nguôi giận không?
Sau khi Bách Nguyệt ý thức được điều này, cảm xúc trong nháy mắt hạ thấp.
Cô ngồi xổm ở trước mặt Hạ Nghị, cúi đầu không nói gì, chỉ mở to mắt nhìn dưới mặt đất, giống như ở dưới đấy có bảo vật gì khiến cô không rời nổi mắt.
Hạ Nghị thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng không ổn.
Cô ngốc này sao thoáng cái lại khó chịu vậy?
Hình như mình đâu trêu chọc đến cô.