Mỗi lần nghe kể hai mắt Bách Nguyệt đều đỏ ửng, nước mắt long lanh trực trào.
Đi ở trên đường Bách Nguyệt nghĩ đến đây hai má lập tức đỏ ứng.
Kiếp trước, Hạ Nghị nói qua nếu như lúc trước có thể gặp được cô ở thôn Hạ, anh nhất định sẽ thích cô.
Lúc đó, từ trong miệng người đàn ông kiệm lời này đã thốt ra bao nhiêu lời âu yếm.
Hai người không có con, nhưng trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, cũng có một số người nói ra nói vào trước mặt hai người họ, khiến cho trong lòng không vui.
Bách Nguyệt thích trẻ con, cô muốn sinh một đứa bé của mình và Hạ Nghị.
Bác sĩ nói cơ thể cô bị tổn thương quá nhiều, đây là một trong số nguyên nhân cô không mang thai được, cho nên kiếp này cô phải cố gắng bảo dưỡng thân thể.
Công việc đồng áng cô có thể làm, nhưng làm xong thì đầu váng mắt hoa.
Vẫn là tìm ông xã đến giúp đỡ đi.
Sắc trời dần tối, Bách Nguyệt dừng lại bước chân, cô đứng tại chỗ do dự thật lâu.
Kiếp trước trời tối là bật đèn sáng trưng, đã mấy chục năm rồi cô không mò mẫm đi đêm như vậy, bây giờ trở về thập niên 70, Bách Nguyệt không thay đổi suy nghĩ
Đi đến nửa đường mới cảm thấy có chút không thích hợp.
Đêm nay lại không có ánh trăng, chập tối mùa xuân cả nông trường trống rỗng, giữa làng này với làng khác cách nhau một khoảng khá xa, ngẫu nhiên cũng có mấy nhà rải rác ven đường.
Bách Nguyệt càng ngày càng nghĩ muốn có con, vì thế cô muốn gọi chồng mình, lại phát hiện bên cạnh trống rỗng.
Bách Nguyệt nhìn túi đựng lương thực phụ trong tay mình, thở dài thườn thượt, lại nhíu mày nghĩ, đêm nay nếu Hạ Nghị không ăn được chắc chắn lại nhịn đói.
Hay là ngày mai cô đi sớm một chút nhỉ?
Bách Nguyệt nhìn thôn Hạ ở đằng xa, đã có thể nhìn thấy bóng dáng, nhưng mà cô hiểu đạo lý ngọn núi nhìn thì gần nhưng thực tế thì còn xa, không ngờ rằng lại khó đi đến vậy.
Cô cảm giác đôi chân của mình như đeo chì, cứ đi mãi nhưng cũng không được bao xa.
Bách Nguyệt ngồi sụp xuống ven đường nghỉ ngơi, đang rối rắm nên đi tiếp hay quay về, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, chun mũi sụt sịt.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân nọ sột soạt sột soạt, là tiếng chân người, nhưng lại rón rén tiến lại gần phía cô, cố gắng không phát ra âm thanh.
Thính lực của Bách Nguyệt rất tốt, nhanh chóng chồm dậy giống như con thỏ, trừng lớn hai mắt nhìn phía sau lưng.
Trời tối om, cô chỉ thấy một người đàn ông thấp bé khom lưng bước đi khập khiễng đang âm thầm tiếp cận chính mình, gã ta đã cách cô khoảng mấy mét, thấy không rõ mặt, nhưng hành vi và cử chỉ đã tố cáo gã có ý đồ khác.
Bách Nguyệt nắm chặt túi lương thực trong tay, đầu óc suy nghĩ vài giây mới nhận ra có lẽ người đàn ông này muốn làm gì mình.
Trong làng cô gặp được những người đàn ông có dáng vẻ này, hơn phần nửa đều là người ngoài thôn.
“Ông định làm gì?” Bách Nguyệt lui về phía sau một bước: “Tôi là con gái Bách Văn Tài… tôi…”
Cô căng thẳng đến mức lắp bắp nói chuyện.
Trên đồng ruộng, Hạ Trường Thường vừa nghe thấy cô gái nói như vậy, trong lòng tức giận, thế mà không mắc mưu.
Hắn người này khi còn nhỏ sinh bệnh, bệnh nặng hết chân lại thọt, làm việc gì cũng không nhanh nhẹn, gia cảnh lại nghèo, cứ thế sống độc thân đến 50 tuổi.
Gần đây đang vào vụ xuân, chân cẳng của gã ta không tiên, phân cho công việc vẫn luôn làm đến tối muộn mới xong, sao chưa lên trăng chưa sáng thì chưa về nhà.
Hắn thật xa đã nhìn thấy trên đường chính đi tới một người, đi vào nhìn lên là một tiểu cô nương.
Vốn dĩ gã ta cũng không có tâm tư xấu gì, làm việc mệt mỏi cả ngày, nhưng thấy cô bé kia mệt mỏi, ngồi xuống ven đường không nhúc nhích.
Bốn phía không một bóng người, gã ta càng nhìn chằm chằm trong lòng càng nhộn nhạo.
Nơi này cũng không có ai, cô gái này kêu rách cổ họng cũng không ai hay, gã ta mới mặc kệ có xinh đẹp hay không, thiếu nữ trẻ tuổi da thịt non mịn, mút một cái cũng đỏ ửng.
Hạ Trường Thường sợ cô gái này bỏ chạy, trực tiếp từ ruộng nước mò tới, còn chưa bắt được người đã bị phát hiện.
Gã ta không quen biết Bách Văn Tài, dù sao cha mẹ cô bé này cũng không ở đây, nói ra tên cũng chẳng có cái đếch gì phải sợ.
Gã ta trèo lên trên bờ, miệng hô lên: “Nếu cô không biết đường, tôi dẫn cô đi tìm xem, tôi không phải người xấu.”
Bách Nguyệt lắc đầu, cô nhấc chân lập tức bỏ chạy, nếu như ở kiếp trước có lẽ cô đã tin rồi.