Mấy ngày nay cha nuôi bị trưởng thôn ngăn cản không tìm đến cô gây phiền phức.
Thế nhưng Bách Nguyệt lại phát hiện cây non mình thật vất vả trồng trọt bị nhổ mất một nửa.
Quan trọng là người nhổ cây còn bị cô bắt ngay tại trận.
Là em hai, cô ta dẫn theo em gái cùng đi nhổ, trí thông minh của em gái không quá tốt, hình như là lúc sinh thiếu oxy một quãng thời gian.
Em hai lời lẽ thẳng thắn hào hùng nói: “Làm sao? Cô còn làm ruộng à, đất trong nhà thiếu ít mầm cây, nhổ một ít ở chỗ cô, cầm về nhà trồng!”
Sau đó nghênh ngang rời đi.
Cô ta chỉ tìm cớ, nào có trồng mầm cây.
Em hai nghênh ngang trở về, gặp người trong thôn hỏi, nếu người khác hỏi tới mầm cây thì nói của mình trồng.
Về nhà cô ta ném mầm cây vào trong thùng rác ở cửa nhà.
Bách Nguyệt phồng quai hàm có chút tức giận, nghĩ cô ta là vì nhổ mầm cây thôi, bèn đi bộ tới trong vườn nhà cha mẹ nuôi.
Khi đi ngang qua cửa, Bách Nguyệt thấy những mầm cây bị ném xuống, tốt bụng cầm lên giúp cô ta.
Đến trong vườn rau, phát hiện mầm rau trong nhà cha mẹ nuôi mọc rất nhiều, hơn nữa tràn đầy, không còn chỗ trống.
Bách Nguyệt nghĩ, em hai sao lại muốn trồng mầm cây của mình chứ?
Bách Nguyệt ngồi xổm ở đồng ruộng nghĩ nửa ngày, cảm thấy có thể là mầm rau khác nhau, cha mẹ nuôi muốn ăn rau mình trồng.
…
Chỉ chốc lát sau, Bách Nguyệt vui vẻ cầm mầm rau mới nhổ trở về nhà.
Cô nghĩ nếu không có chỗ trồng, vậy nhổ mầm rau ban đầu, trồng vào vườn của mình.
Những mầm rau đến nổi phải bị nhổ đi, cô có thể đặt vào trong vườn rau của mình.
Bách Nguyệt cảm thấy giao dịch này tất cả mọi người sẽ rất vui vẻ.
Bách Nguyệt vui vẻ trồng mầm rau một lần nữa, khi cô nhổ mầm rau rất cẩn thận không làm thương tổn đến rễ rau.
Đáng tiếc khi em hai lấy đi mầm rau của mình động tác rất thô lỗ, cũng không biết có thể nuôi sống hay không.
Bách Nguyệt ngồi xổm trong vườn rau của cha mẹ nuôi không ngừng cảm khái, trong lòng tiếc hận vô cùng.
Sao em hai lại làm hư không ít mầm rau chứ, không phải muốn trồng sao?
Bách Nguyệt đáng tiếc thì đáng tiếc, nhưng cô vẫn rất thích lần giao dịch này.
Cô vui sướng, ngày hôm sau khi cha mẹ nuôi đến vườn rau xem mầm rau tức giận đến mức đầu sắp nổ tung.
Mẹ nuôi thậm chí còn không dám tin tưởng mầm rau mình trồng trong vườn rau trong một đêm đã trở nên như vậy.
Mẹ nuôi liên tục đi qua đi lại trong vườn rau, thỉnh thoảng liền ngồi xổm xuống nhìn, xem rốt cuộc mầm rau của mình đã xảy ra chuyện gì.
Không phải bà ta nằm mơ đấy chứ?
Sao ngày hôm qua mầm rau lớn như thế, ngày hôm nay lại héo rút rồi?
Hơn nữa giống cây còn không giống nhau?
Đùa gì thế?!
Cha nuôi bắt đầu liên tục mắng người trong vườn rau, ông ta chửi rất khó nghe.
Trong nhà chỉ có một mảnh vườn như vậy, dùng để trồng một ít lương thực.
Ông ta còn có thể tự mình dọn vườn một chút, bây giờ sống tốt hơn mấy năm trước, thỉnh thoảng còn có thể làm ít rau ăn.
Chính vì như thế ông ta cực kỳ để bụng với rau cải.
Bên cạnh vừa khéo trưởng thôn và mấy người từ bên này đi ngang qua, nghe thấy cha nuôi mắng người, vội vã: “Ông tức giận gì thế?”
Cha nuôi dứt khoát nói rõ mười mươi tình huống của mình.
Không khéo chính là trong những thôn dân này có người gặp được em hai ngày hôm qua, phản bác lại ngay: “Hai ông bà già rồi bị hồ đồ hả? Ngày hôm qua đứa con gái thứ hai của nhà ông cầm những mầm rau đó muốn trồng, tất cả mọi người nhìn thấy, ngày hôm nay hai vợ chồng các ông lại đứng ở đây mắng người khác, giữ mặt mũi chút đi!”
Cha nuôi không tin, gân xanh trên trán ông ta nổi lên, giống như \bị người ta oan uổng, lớn tiếng phản bác: “Chuyện này không thể nào!”
Trưởng thôn tiến lên trước một bước, chỉ vào ông ta nói: “Ông đừng có cái gì cũng không thể, sau khi về nhà ông hỏi thử là biết, ngày hôm qua mọi người \ đều nhìn thấy, cô ta còn nói chuyện này với mọi người.”
Cha mẹ nuôi không tin, nhất định đứng đối lập với mọi người.
Ông ta cảm thấy đám người kia nhất định đang nói vớ va vớ vẩn.
Cô cũng vui vẻ lấy những mầm rau này.