Ông ta hận không thể đánh Bách Nguyệt một trận, thế nhưng ở trước mặt trưởng thôn và những trưởng bối khác, ông ta không dám lớn tiếng thở mạnh.
Bách Nguyệt ở bên trong một hồi thì được thả ra, nhưng cô không thích nói lắm, lăn qua lộn lại đều là mấy câu như vậy.
Không muốn gả cho ông già độc thân kia, cha mẹ nuôi đạt thành thỏa thuận với ông già độc thân, chuẩn bị bán mình.
Lúc này đây, ở gần từ đường trong thôn, em hai đang mắng Bách Nguyệt với những bạn bè khác của mình.
“Con nhỏ ngu này, chị ta đúng là không biết tự trọng, ngày nào đó chết rồi cũng là ông trời có mắt!”
“Chị ta cố ý hại cha tôi, lòng dạ thật ác độc!!!” Em hai càng mắng càng hăng say.
“Không phải là kết hôn thôi sao? Chẳng phải phụ nữ nên tìm đàn ông kết hôn sao? Chị ta dựa vào cái gì không thể gả chứ?”
Em hai càng nói càng lớn tiếng.
Mọi người chỉ có thể hai mặt nhìn nhau.
Bách lão đại và ông già độc thân đó còn đang ở từ đường chưa đi ra.
Em hai đã bắt đầu khóc lóc om sòm lăn lộn trên mặt đất, lúc này đây người mẹ lớn bụng của cô ta cũng vội vàng đến.
Mẹ nuôi khóc lóc om sòm tiếng còn to hơn em hai.
“Ông trời ơi, ông thực sự là không có mắt, chúng tôi nuôi Bách Nguyệt lớn như vậy, nó lại vong ân phụ nghĩa, năm đó là một tay tôi dọn phân hốt nước tiểu nuôi nó lớn lên mà.”
Hai tay bà ta giơ cao lên trời, sau đó lại nặng nề vỗ vào đùi.
Bà ta nói rất oan ức, thế nhưng trong đôi mắt không có một giọt nước mắt.
Mẹ nuôi và em hai cùng mắng.
Khi mẹ nuôi nhìn thấy Bách Nguyệt như một người không liên quan đứng ở một bên xem mình khóc rống, tức giận nâng tay lên muốn đánh cô.
“Súc sinh, mày tưởng đang xem kịch hả!!!”
Bà ta ưỡn bụng lớn dù sao cũng không tiện lắm, Bách Nguyệt còn chưa dùng hết sức chạy, bà ta đã thở hồng hộc khom lưng đỡ đầu gối nghỉ ngơi.
“Tiểu tiện nhân, tiểu tiện nhân!!! Mày lại hại nhà tao như thế!”
“Tất cả mọi người đều là đồ ngu, mày khôn lanh hơn bất kỳ kẻ nào, mày thế này mà là đồ ngốc à, mày chỉ nghĩ chỗ tốt cho mình, những việc khác thì chẳng quan tâm!!!”
Nhà mình nhiều miệng ăn như vậy, không tống Bách Nguyệt đi kiếm lại tiền vốn, vậy cuộc sống sau này có thể sống thế nào.
Quan trọng nhất chính là đứa con trai trong bụng mình sắp ra rồi.
Mấy chị gái của thằng bé đều phải bớt ăn bớt mặc, vì đứa nhỏ này mà nỗ lực.
Bách Nguyệt không phải chỉ gả cho một lão già độc thân cho gia đình thôi sao, chuyện này cũng không được à?
Bách Nguyệt chạy đến phía sau một cái cây to, ló đầu ra, lè lưỡi với mẹ nuôi.
Từ sau khi mình được bọn họ nhận nuôi, vốn trong thôn có người muốn trai gái song toàn nhận nuôi mình.
Lúc đó hai người bọn họ giở công phu sư tử ngoạm, chết sống không cho.
Còn trách đối phương muốn cướp đi ngôi sao triệu con trai là Bách Nguyệt đi.
Nhưng hai người họ nhận nuôi mình, ở mặt sinh hoạt chưa bao giờ để bụng.
Bách Nguyệt nhớ tới lúc mình suýt chút nữa đã chết đói, là ăn cơm của thôn Bách mà lớn lên.
Mọi người lẫn nhau giúp đỡ, thực sự không đành lòng bán cô, kết quả cha mẹ nuôi lại muốn đến chiếm hết toàn bộ công lao.
Dùng lời của bọn họ, nuôi heo còn có thể ăn thịt, bọn họ không bởi vì nghèo khó mà giết Bách Nguyệt, Bách Nguyệt nên cảm tạ ân đức.
Đương nhiên, bọn họ không dám làm như thế, nhưng bọn họ nghĩ như vậy.
Lúc này đây, ông già độc thân mua Bách Nguyệt khập khễnh đi ra từ trong từ đường, ông ta nhìn thấy mẹ nuôi của Bách Nguyệt, tức giận muốn tiến lên đánh người.
“Nhà các người có thể thuyết phục nhỏ ngốc đó không? Bảo nó đồng ý gả cho tôi, nhanh một chút, ngày hôm nay tôi muốn mang vợ về!”
Lão già độc thân ăn mặc quần áo rách rưới, tóc rất dài, râu mép cũng dài, giống như rất lâu không rửa mặt, râu mép sắp vón thành cục.
Khi ông ta nói ở cách thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi hôi miệng, mẹ nuôi và em hai lui về sau một bước.
Người này xem ra cực kỳ không dễ trêu chọc.
Thuộc về quá nghèo, đã cùng đường mạt lộ, vì thế vua cũng thua thằng liều.
Mẹ nuôi nịnh hót cười: “Việc này dễ thương lượng.”