Nhất là em hai, chỉ thấy một tay cô ta chống nạnh, vênh vang đắc ý, vừa hất cằm vừa nói: “Có thể coi là tống đứa con ghẻ này đi, nếu không cứ đợi ở nhà ăn không ngồi rồi.”
Người trong thôn không dám mạnh miệng với cô ta.
Không ai sẽ vì một Bách Nguyệt sắp gả đi đắc tội em gái.
Cảm xúc của em hai càng ngày càng sục sôi, cô ta kéo cổ họng: “Mọi người nói xem, một kẻ ngu ngốc như chị ta có thể gả đi đã là ông trời cho phúc phận rồi.”
Em hai nhỏ hơn Bách Nguyệt một chút, cô ta hiểu chuyện sớm, lòng dạ nhiều.
Quá tâm cơ, không nên nói nhiều.
Để cha mẹ nuôi bán Bách Nguyệt đi, chính là ý nghĩ của cô ta!
Bách Nguyệt xem mắt mấy lần không thành công, em gái trực tiếp chỉ điểm cho cha mẹ.
Không ai thèm lấy còn không thể bán à?!
Chuyện như vậy trời biết anh biết tôi biết, mà Bách Nguyệt lại là con nhỏ ngốc không hiểu chuyện, vậy thì coi như bán người cũng không ai truy cứu.
Em hai thấy ánh mắt của mọi người đều bị mình hấp dẫn lại, tiếp tục nói xấu Bách Nguyệt.
Khi cô ta nói xấu người ta lời lẽ thô tục không giống nhau.
Ông già độc thân đó cũng tới, ông ta mặc áo khoác rách đi đến.
Tâm trạng của ông ta khá tốt, treo nụ cười trên mặt, nụ cười càng rõ ràng, nếp nhăn trên mặt lại càng giống như hé ra từng cái khe rãnh, có hơi đáng sợ.
Ông ta hỏng một con mắt, một con mắt khác xoay vòng nhìn người khắp nơi, trong miệng liên tục phát ra tiếng khà khà khà.
Trưởng thôn và ông cụ lớn tuổi nhất trong thôn hỏi Bách Nguyệt trước: “Cháu phải gả ra ngoài, sau này…”
Bách Nguyệt chậm chạp không đồng ý, cha mẹ nuôi gấp đến mức liên tục giậm chân.
Cha nuôi xông về phía trước, kêu: “Con đồng ý đi.”
Bách Nguyệt nghiêng đầu nhìn ông ta: “Cha, là cha bảo con. Vậy con nói đây.”
Cha nuôi bị tính cách rề rà này của cô làm cho vô cùng gấp gáp, mấy lần giục liên tục, rốt cục chờ được Bách Nguyệt mở miệng.
“Cháu không đồng ý, cháu nghe bọn họ nói cháu có thể đổi đồ.”
Cha nuôi vừa nghe vậy bối rối, tức giận đến mức muốn tiến lên đánh Bách Nguyệt một trận.
Khá lắm, con nhỏ ngu ngốc kia chờ mình ở chỗ này!
Nhìn xem nói xằng bậy gì vậy, lúc ở nhà không phải rất tốt sao, không phải đã gật đầu đồng ý sao?
Cha nuôi: “Bách Nguyệt, mày nói lại lần nữa cho cha! Ở nhà mày đã đồng ý với cha rồi mà.”
Bách Nguyệt mê man nhìn ông ta: “Là cha bảo con nói mà.”
Cha nuôi tức đến nổ phổi: “Tao bảo mày cái gì?!”
Đến đây cha nuôi cũng hiểu rõ, thì ra ban đầu Bách Nguyệt đã không hiểu rõ ý của mình.
Vừa nói lời này ra, trong đám người không biết ai đột nhiên mở miệng một câu: “Bản thân người này không đồng ý gả, thêm vào đối phương còn lấy người trao đổi đồ, đây không phải là bán người sao?”
Lời này vừa nói ra, những người khác lập tức ồn ào theo.
Những người ồn ào đều là người ở ngoài thôn.
Trên mặt Bách Nguyệt mang theo nụ cười, cô chính là muốn dù cha nuôi có ý kiến với mình, cũng không có bản lĩnh lớn dám đánh mình ở từ đường.
Chuyện Bách lão đại làm rất vô đạo đức, vẻ mặt trưởng thôn khó coi, người thôn Bách cũng biết không thể dính líu tên xúi quẩy như ông ta vào lúc này.
Có người khá mê tín mở miệng: “Chuyện này ở ngay trước mặt tổ tiên, tổ tiên sẽ không trách tội chúng ta chứ!”
Những người đang ồn ào bởi vì câu nói này càng thêm nháo nhào.
Trưởng thôn thấy thế, gọi Bách lão đại lại: “Ông nói cho tôi rốt cuộc là chuyện thế nào!”
Tuy rằng nơi này là thôn, thế nhưng cách thị trấn rất gần, gần đây lại đang bắt người làm gương.
Kiểu người như Bách lão đại chính là một nhân vật điển hình của việc bắt nạt người tàn tật, bắt nạt phụ nữ, bắt nạt quần thể yếu đuối, còn tùy ý buôn bán con người…
Đây là bê bối trong thôn, không thể để cho người ngoài nhìn thấy cách xử lý.
Vì vậy những người vây quanh ở bên ngoài xem náo nhiệt đều bị đuổi đi.
Cha nuôi tức giận đến run cả người.
Vừa tức vừa sợ.
Bách Nguyệt không đồng ý mình cũng không thể cố đưa cô đi, nếu không có người báo cáo mình buôn bán phụ nữ.
Mấy lần trước xem mắt thất bại, ông ta còn chưa tính.
Nhưng lúc này đây, vịt đến miệng cũng bay đi.