Bách Nguyệt cười khanh khách mà nói: “Gần đây trên núi lắm rắn rết, nhưng mà nấm rừng cũng mọc nhiều rồi, đến lúc đó em tiện đường nhặt củi thì hái nhiều một chút, hai chúng ta cùng nhau ăn.”
Hạ Nghị không nói tiếp, anh đã nhận ra.
Bách Nguyệt không ngốc, nhưng bình thường cô giống như chìm vào thế giới của riêng mình.
Nếu cần người khác thuận theo suy nghĩ của cô mà nói, nếu chính mình nói một câu liên quan đến chuyện hái nấm, vậy thì Bách Nguyệt có thể đáp lại một tràng dài.
Nhưng nếu chính mình đổi sang một đề tài khác, vậy thì Bách Nguyệt sẽ không theo kịp suy nghĩ của mình.
Bầu trời dần nhá nhem tối.
Lúc Hạ Nghị rời đi không tránh khỏi ngoảnh đầu lại nhìn nơi ở của Bách Nguyệt, trong lòng anh vô cùng khó chịu.
Cửa vẫn còn chắc chắn, nhưng mà bên trong lại trống không.
Hạ Nghị không thể tưởng tượng được tại sao cha mẹ nuôi của Bách Nguyệt lại để cho một kẻ ngốc như cô ở lại đây.
May mắn khoảng thời gian gần đây thời tiết trở nên ấm áp, nếu không Bách Nguyệt có thể đã bị đông chết ở cái nơi quỷ quái này.
“Cô vẫn còn ở lại nơi này sao, trong công trường còn có nhiều chỗ ở lâm thời còn trống, có muốn dọn qua đó ở hay không? Tôi nói với người ta một tiếng, bên kia an toàn hơn nơi này nhiều.”
Bách Nguyệt mỉm cười lắc đầu.
“Không sợ.” Bách Nguyệt chỉ một đống cỏ tranh lớn bên kia: “Em sẽ ngủ ở bên trong, lấy cỏ che kín người, chẳng cần nhìn gì hết. Tối đến em cũng không đốt đèn, mọi người đều cho rằng em không ở lại đây.”
Cho dù có kẻ xấu xuất hiện thì hắn ta cũng không tìm thấy mình ở đâu.
Nhưng Bách Nguyệt ngẫm nghĩ một hồi, vẫn quyết định nhìn Hạ Nghị đầy mong chờ, nói: “Hay là em dọn đến bên kia nhỉ, bởi vì như thế thì em có thể ở gần anh hơn.”
Hạ Nghị đồng ý.
Lúc rời khỏi trong miệng còn lẩm nhẩm: “Mẹ nó, tự dưng lại có thêm một cô em gái.”
Mấy ngày tiếp theo, Bách Nguyệt cứ thế nhìn cả nhà cha mẹ nuôi và ông già độc thân hơn năm mươi tuổi rộn ràng tưng bừng chờ đến ngày kết hôn.
Bách Nguyệt cũng không ngăn cản, chỉ đợi bọn họ đem mấy thứ lương thực gì đó đều dùng đến, một hơi ăn sạch là hay nhất.
Cô sẽ không kết hôn.
Bọn họ bắt nạt Bách Nguyệt là kẻ ngốc.
Nhưng mà nhờ kiếp trước được học hành tử tế, Bách Nguyệt đã biết nên xử lý mọi việc phát sinh thế nào cho hợp lý.
Chính mình không phản kháng, mọi người đều cho rằng cô đồng ý gả đi.
Nhưng nếu mình đứng lên phản kháng, cha mẹ nuôi sẽ không dám cưỡng ép cô.
Ông ta sợ bị bắt đi.
Bách Nguyệt dọn đến ở trong công trường xây đập chứa nước, không ai nói chuyện với cô, họ đều cảm thấy nói chuyện với một kẻ ngốc chẳng có tác dụng gì.
Bách Nguyệt chẳng hề cảm thấy cô đơn, trái lại còn cho rằng mỗi ngày đều là niềm vui.
Rất nhiều người cũng không muốn tiếp nhận công việc lên núi đốn củi, nhưng cô lại nhận.
Lão Bách vì tâng bốc cô, vì để giá trị con người của cô cao một chút, cố tình nói cô tuy ngốc nhưng mà rất chăm chỉ.
Nhìn xem, mọi người đều không muốn lên núi đốn củi thế mà cô lại chủ động báo danh.
Nữ công lên núi đốn củi không nhiều, dù sao đây cũng là công việc đòi hỏi thể lực, cộng thêm lên núi đốn củi sẽ không làm đồ ăn.
Chỉ là đàn ông có chín phần đều đi.
Hạ Nghị cùng một đám người sóng vai đi tới, bạn bè huých vai anh một cái, trêu chọc hỏi: “Cậu có phát hiện ra không, cô gái kia vẫn luôn nhìn cậu đó.”
Hạ Nghị theo tầm mắt anh ta nhìn sang, nhận ra người đó chính là Bách Nguyệt.
“Mọi người nói xem có phải cô ngốc này có ý đó với cậu ta rồi không?”
Hạ Nghị thầm nghĩ kia không chỉ có ý đồ đâu, mà người ta còn gọi anh là chồng rồi kia kìa.
Còn nói phải sinh con cho mình nữa chứ.