“Cháu đến đây làm gì?” Giọng nói của thôn trưởng có chút mất kiên nhẫn, ông ấy nhìn thẳng vào mắt Bách Nguyệt và nói: “Chuyện cha nuôi cháu làm ra chuyện này đúng không phải là người bình thường có thể làm được.”
Vì chút tiền nhỏ mà bán con nuôi, đã thế còn bán cho một lão già gần 50, 60 tuổi.
Phàm là người có chút lương tâm cũng không làm ra chuyện như vậy.
Hai kẻ bất nhân bất nghĩa kia cũng không sợ sinh con ra không có lỗ đít!
Quan trọng nhất là chính mình cũng không giúp được gì cho Bách Nguyệt, có gì để nói với một kẻ ngốc cơ chứ? Có lẽ ngay cả kết hôn là gì cô cũng không hiểu.
Bách Nguyệt cười toét lộ ra một hàm răng trắng tinh.
“Bác thôn trưởng, cháu đến lấy giấy chứng minh thân phận.” Bách Nguyệt sợ ông ấy không đưa cho mình còn đặc biệt dặn dò một câu: “Cha cháu nói cháu sắp kết hôn rồi phải cần đến nó.”
Bách Nguyệt một lòng một dạ muốn lấy, thôn trưởng nói một tràng đạo lý, cô đều không để trong lòng.
“Chuyện này là cha cháu bảo cháu đến lấy đúng không?” Thôn trưởng cuối cùng cũng không còn chút kiên nhẫn mà đành viết cho cô một tờ giấy xác nhận thân phận, chần chừ đưa cho cô.
Phía trên còn đóng dấu mốc, chứng minh Bách Nguyệt là người thôn Bách.
Ngày sau có người điều tra, cũng có thể ngược dòng điều tra ra.
Bách Nguyệt không sợ ông ấy xác nhận lại với lão Bách, vì ai có thể ngờ rằng một kẻ ngốc nảy ra ý xấu cơ chứ?
Bách Nguyệt thuận lợi lấy được giấy tờ, sau đó cẩn thận trong lòng mình.
Khi Bách Nguyệt tìm thôn trưởng lấy giấy tờ cũng không né tránh người khác, cho nên không thiếu người nhìn thấy, việc này cứ thế mà truyền khắp xóm làng.
Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán về chuyện này, dường như cũng không coi Bách Nguyệt trở thành một người bình thường mà xem cô giống như một thứ gì đó có thể tùy tiện bàn tán về nó.
Khi Hạ Nghị đang dưỡng thương, có vài người bạn đến thăm anh trong lúc trò chuyện nhắc đến chuyện này.
Hạ Nghị chính là vì việc này phát sầu.
Nếu Bách Nguyệt và mình không liên quan đến nhau, vậy thì anh có thể nhắm mắt cho qua, nhưng mà vấn đề là bây giờ sau một thời gian tiếp xúc với cô, anh cảm thấy Bách Nguyệt làm người cũng không tệ lắm tại sao phải bị bán đến hố lửa mà chịu khổ?
Đây là cưới vợ sao? Đây rõ ràng là mua bán nhân khẩu.
Ỷ vào Bách Nguyệt là một kẻ ngốc, đầu óc không minh mẫn.
Mấy người bạn của Hạ Nghị cũng thấy bất bình, nhưng mà chuyện này đúng là họ không giúp được.
“Hạ Nghị, nhưng mà tôi lại nghe nói, cô ngốc kia vô cùng vui mừng gả cho người ta đó!”
Một người khác cũng mở miệng hùa theo: “Đúng đúng, nghe nói cô ấy còn tìm thôn trưởng viết giấy giới thiệu cho đâu.”
“Nếu như là tôi mà nói, cô ấy có thể làm việc, có thể lấy về làm bạn sống qua ngày cũng không tồi.”
Hạ Nghị tức đến nhổ nước bọt.
“Quan trọng là cô ấy chưa già, bây giờ cô ấy đã tìm chồng rồi đó.”
Câu chuyện này không kéo dài được bao lâu, mọi người tùy tiện lảng sang chuyện khác tiếp tục nói.
Mà Hạ Nghị đã sớm âm thầm ra quyết định.
Anh phải đi gặp Bách Nguyệt.
Bởi vì trưa nay Bách Nguyệt tìm thôn trưởng lấy hộ khẩu, cho nên không có thời gian đưa cơm trưa cho Hạ Nghị, điều này khiến cho Hạ Nghị có chút khó chịu.
Tất nhiên không phải là vì đói bụng.
Buổi chiều hôm đó, anh lê đôi chân khập khễnh đi đến vườn rau nhỏ của Bách Nguyệt.
Bách Nguyệt lúc này đang cầm cái cuốc nhỏ chăm chỉ dọn cỏ.
Cô vừa nhìn thấy là Hạ Nghị đến thì hai mắt lập tức sáng bừng, trong ánh mắt đều là những ngôi sao nhỏ, toàn tâm toàn ý đều là người đàn ông trước mặt.
Bách Nguyệt mừng rỡ đến buột miệng gọi anh là chồng.
Sau đó buông cái cuốc nhỏ xuống chạy vù đến nhào vào anh như chú chim nhỏ.
Bách Nguyệt quan sát anh một lượt, cô vừa thấy vết thương trên chân Hạ Nghị còn chưa khỏi, lập tức buồn bã nhỏ nước mắt, mè nheo hỏi: “Chồng ơi, sao anh lại tới đây?”
Hạ Nghị vừa thấy dáng vẻ này của cô thì không nhịn được mà cười khẩy, sẵng giọng hỏi: “Không phải cô rất vui vì được kết hôn sao? Bây giờ cô khóc cái nỗi gì?”
Bách Nguyệt nhìn anh, hai con mắt long lanh chớp chớp.