Mẹ nuôi dù không tình nguyện, nhưng bà ta vẫn cảm thấy mình có lỗi với tổ tông nhà họ Bách, vuốt ve bụng nói: “Tôi cảm thấy lần này nhất định là con trai.”
Dự cảm là thế.
Hơn nữa họ đã đuổi Bách Nguyệt ra khỏi nhà, vậy còn sợ cái gì?!
Mẹ nuôi giơ bộ quần áo tự tay làm lên ngắm nghía: “Tôi may quần áo đều là dành cho con trai, chắc chắn là con trai rồi."
“Tôi sẽ không tiếp tục đẻ ra một con vịt giời nữa đâu.”
Nghe thấy vợ mình nói chắc nịch, lúc này sắc mặt của Bách Văn Tài mới miễn cưỡng tốt đẹp hơn một chút, cũng may là bà ta còn biết tự hiểu lấy mình, nếu không phải thời buổi này khó lấy vợ, nếu như sớm biết rằng bụng bà ta không cố gắng như vậy, thì ông ta đã sớm đổi vợ mới.
Hôm sau.
Mọi người tiếp tục làm việc.
Hạ Nghị còn cần nghỉ ngơi, anh cũng vui vì được nhàn hạ vài bữa, vừa hay cha mẹ anh sau khi nghe tin con trai bị thương, mẹ anh đã chuẩn bị lại đây thăm anh.
Đến thì chậm, nói là đến mà hơn nửa ngày rồi vẫn không thấy người đâu, Hạ Nghị lập tức biết ngay, chắc chắn mẹ mình lại vác theo một đống đồ đến.
Lúc Hạ Nghị còn đang nằm bên trong lều trại, thì Bách Nguyệt đến đưa cơm trưa cho anh.
Bách Nguyệt vốn đang muốn nói chuyện thêm một chút nữa, nhưng nhà bếp bên đó đang bận túi bụi, nếu như bản thân cô rời đi quá lâu, chắc chắn sẽ có người đến tìm.
Hoặc là đổi mất công việc hỗ trợ trong nhà bếp.
Đây chính là một công việc tốt, vả lại chính mình còn có thể tranh thủ mượn dùng nồi của nhà bếp để nấu đồ ăn cho Hạ Nghị.
Bách Nguyệt tới cũng nhanh, mà chạy cũng quá nhanh, Hạ Nghị chỉ có thể nhìn theo bóng dáng của đồ ngốc này mà buồn bực.
Mẹ Hạ vác một đống chén bát xoong chậu lỉnh kỉnh đến đây, bà ấy cho rằng nếu cần sắc thuốc thì phải có đồ sắc thuốc mới được.
Đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cần mang những gì là đều mang đến.
Bà ấy cho là Hạ Nghị sống một mình, cuộc sống sinh hoạt chắc chắn vô cùng bết bát. Dù cho cô gái nào muốn gả cho anh thì cha mẹ họ cũng không đồng ý.
Chuyện kết hôn cũng không phải chuyện của một người.
Chỉ là lúc mẹ Hạ đến đây, vừa hay là giờ nghỉ trưa, thế là bà thấy bên cạnh con trai mình bị vây quanh một vòng toàn là các cô gái, nhìn thấy gương mặt đào hoa kia, bà vừa nhìn là đã hiểu.
“Một đám vội về chịu tang à?” Mẹ Hạ hùng hổ xông đến, bà là người có chút mê tín, cảm thấy khóc trước mặt bệnh nhân chính là nguyền rủa, là việc không may mắn.
Hạ Nghị nhìn thấy bà tới cũng đau đầu.
“Mẹ tới đây làm gì?”
“Mẹ đến đây để hỗ trợ, thuận tiện chăm sóc cho thằng nhóc không bớt lo là mày đây!” Mẹ Hạ đã hỏi rõ mọi chuyện rồi, con trai của mình chính là làm việc nghĩa hăng hái cứu người mới gặp nạn.
Nghe nói còn được nhận thưởng, những cái đó mẹ Hạ đều không thèm để ý, chỉ cần con trai mình bình yên vô sự, tiền bồi thường càng nhiều càng tốt!
Có mẹ Hạ, đa phần các cô gái trẻ tuổi cũng từ bỏ, quá hung dữ rồi.
Tất nhiên cũng có nghé con mới sinh không sợ hổ, quấn lấy mẹ Hạ hỏi truyện trời đất, thẳng thắn khiến cho mẹ Hạ phải ngây người.
Tuy rằng giữa nam và nữ phải có giới hạn, nhưng theo thời đại phát triển, mọi người cũng không có còn ngại ngùng nhiều nữa, nhưng mà các cô gái thời nay cũng quá chủ động rồi.
Mẹ Hạ đưa đồ xong, người phụ trách lại một lần nữa sắp xếp cho bà một chỗ ở, nơi đó cách lều của Hạ Nghị rất xa.
Dù sao thì mãi sau bà mới đến, chỉ có thể tạm tìm một chỗ đặt chân là được.
Mẹ Hạ cũng không phải người chiều chuộng Hạ Nghị, những đồ vật mang lại đây, bà nhiều lắm cũng chỉ gọi là mang giúp một chút, mà không phải hoàn toàn giúp đỡ.
Sau khi vết thương của Hạ Nghị đã đỡ hơn một chút, lại tiếp tục bị người trong thôn người kêu đi làm công tác văn thư, dù sao thì anh đã từng đi học, cũng coi như là người có văn hóa.
Bách Nguyệt không biết tin tức này, lúc công trường đập chứa nước bắt đầu làm việc còn đặc biệt đến tìm.
Người trong nhà bếp thường thường chín giờ mới khởi công, thời gian làm việc của các nhân viên không nhất định, có lúc sáu bảy giờ đã khí thế bừng bừng khai muôi.
Thế là lúc Bách Nguyệt tới tìm Hạ Nghị, thì người đã đi đâu mất.