Kiếp trước khi bà mối giới thiệu hai người với nhau đã nói rất nhiều.
— Đừng thấy anh từng đi lính mà sợ, chứ thật ra tính cách vô cùng tốt, làm việc cẩn thận trầm ổn.
— Anh cũng giống cô, đều là con nhà nghèo, hai người là trời sinh một cặp.
Sau lại cùng Hạ Nghị kết hôn, ngẫu nhiên… Số lần cũng không coi là nhiều, thỉnh thoảng nhớ đến những ngày tháng đói khổ khi trẻ.
Mỗi lần nghe anh nói như vậy, Bách Nguyệt đều nhịn không được mà hai mắt rưng rưng, chồng cô thật là lợi hại, ở trong hoàn cảnh khổ cực như vậy mà anh lại có thể vươn lên trở thành một người thành công có chỗ đứng trong xã hội.
Bách Nguyệt nghĩ đến đây, vỗ ngực nghiêm túc nói: “Anh cứ ăn đi! Chồng ạ.”
Hạ Nghị bị bắt nhận lấy đồ ăn, rồi lại bị một tiếng chồng của cô làm cho ngây người, cười nhạo nói: “Cô gọi ai là chồng hả? Tiểu nha đầu lông vàng, lông còn chưa mọc hết.”
Bách Nguyệt nghiêng đầu, ngẫm lại cũng đúng, dù sao hiện tại chồng cô còn không biết quá khứ của hai người.
“Vậy em gọi anh là anh Nghị nha.”
Bách Nguyệt cầm lấy cái cuốc, vẻ mặt nghiêm túc mà giao việc: “Anh Nghị, em không biết cuốc đất, sau này vườn rau nhà chúng ta đều do anh làm nhé.”
Hạ Nghị vừa mới nếm một miếng bánh trứng thơm ngon, nghe đến đây thì sững lại, vụ mùa này còn chưa qua đâu.
Anh cũng bắt đầu nghi ngờ cô gái này cho mình đồ ăn, chính là vì để sai mình cuốc đất.
Dù sao thì cũng đã ăn của người ta, của cho là của nợ, anh cũng không thể nhổ hết thức ăn vừa nuốt vào bụng ra trả lại.
Hạ Nghị còn có chuyện muốn hỏi Bách Nguyệt, nhưng nhìn dáng vẻ của kẻ ngốc này, nếu mình không đồng ý giúp cô trồng trọt thì cô chắc chắn sẽ không mở miệng.
Thế là, Hạ Nghị lựa chọn đồng ý thỉnh cầu của cô.
Thành thạo cuốc xong mảnh ruộng, Hạ Nghị tò mò mà nhìn cô ngốc đứng trước mặt mình, hỏi: “Cô đây là sao hả?”
“Sao cô vẫn luôn đưa đồ ăn cho tôi hả?”
Hạ Nghị còn khá tò mò điểm này.
Bách Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc, nở một nụ cười xán lạn với Hạ Nghị, đôi mắt cô trong suốt như bầu trời, vô cùng nghiêm túc nói: “Vậy anh muốn có một người vợ không?”
Lúc này Hạ Nghị thực sự không hiểu ý cô.
Lúc này Hạ Nghị vô cùng xác định đầu óc cô có vấn đề.
Hạ Nghị đi theo sau lưng Bách Nguyệt, nhìn đi nhìn lại căn nhà tranh nơi cô ở, cũng không hiểu cha mẹ nuôi của cô nghĩ thế nào mà cho cô ở một mình tại nơi này.
Bọn họ bắt một cô gái mắc chứng si ngốc ở một mình không ai chăm sóc trong căn nhà rách nát không ai cần, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chắc họ cũng chẳng thèm nhỏ một giọt nước mắt đi.
Những lão già độc thân nhiều năm trong thôn, không chắc nảy sinh ý đồ xấu, cũng là do nơi Bách Nguyệt đang ở mặc dù kém cỏi, nhưng cách nhà Bách Văn Tài rất gần, lại dựa sau núi, đường cũng không dễ đi.
Nóc nhà không được tu sửa cẩn thận, khi trời mưa hay bị dột, minh chứng là trong phòng có vài chỗ nền đất còn ẩm ướt.
Bách Nguyệt nhiệt tình mời Hạ Nghị vào nhà ngồi chơi, lại bị đối phương vô tình từ chối.
Chờ người đàn ông rời khỏi, Bách Nguyệt ngồi ở trong phòng tự hỏi, có phải là do nhà mình quá lụp xụp nên Hạ Nghị ngại vào hay không.
Nhìn lại nhà mình ngay cả một cái ghế cũng không có, nghĩ lại cũng phải thôi.
Bách Nguyệt cẩn thẩn trang hoàng lại căn nhà này.
Hiện tại cô có thể kiếm công điểm, sau đó lấy vật đổi vật, thêm vào một ít đồ gia dụng, sau đó sắp xếp lại căn nhà này.
Ngày hôm sau.
Bách Nguyệt làm việc trong phòng bếp, cô tiếp tục âm thầm nấu suất ăn đặc biệt cho Hạ Nghị, cô lại đến nhà cha mẹ nuôi lấy một quả trứng gà.
Trước kia đồ ăn trong nhà là do mẹ nuôi quản lý, nhưng giờ bà ta đang mang thai, nên cha nuôi đành tiếp nhận.
Cha nuôi vẫn luôn chểnh mảng chuyện kiểm kê đồ vật trong nhà.
Bách Nguyệt không sợ bọn họ phát hiện, tất nhiên nếu không phát hiện ra thì càng tốt, còn có thể đỡ phiền toái.
Bách Nguyệt nói thầm, kiếp trước chồng cô nói lúc anh đào đập chứa nước đã từng bị thương, hiện tại anh đã làm việc được mấy ngày, vẫn chưa xảy ra chuyện gì, hẳn là… Không có việc gì chứ?