Vô luận ở thời đại nào, nếu nam nữ ngầm gặp mặt đều sẽ bị người ta nói ra nói vào.
Hạ Nghị càng không rõ tại sao Bách Nguyệt lại muốn nói với mình chuyện ban sáng, sau khi tan tầm bèn lại đây nhìn xem.
Không phải anh sợ người khác nói xấu, nói một cái anh đánh một cái.
Trước khi tới, anh cũng hỏi thăm qua những người khác.
Bách Nguyệt hiện tại nếu không gả được thì sẽ bị bán đi.
Mấu chốt là cha mẹ nuôi cũng không nuôi cô, nhưng lại coi cô trở thành một món hàng tốt để treo giá bán.
Hạ Nghị đứng ở chỗ cao, hơi khom lưng cúi đầu xuống xem: “Ê, cô ngốc, cô còn biết làm ruộng cơ à?”
Nhìn thân thể bé nhỏ kia, làm việc tuy cũng nhanh nhẹn, nhưng mà không sức lực gì, thế này thì không ổn.
Hạ Nghị nhìn đến đây, bèn trầm giọng nói: “Cha nuôi của cô bắt cô ra đây ở à?”
Nơi này đừng nói là thịt gà chứ lông gà cũng chẳng có, cô có thể nuôi sống bản thân là đã khá lắm rồi.
Chỉ là một gian nhà cũ kỹ đã nhiều năm không tu sửa, nóc nhà lợp cỏ tranh, diện tích không tính là nhỏ, nhưng mà chỗ có thể trú chỉ có phòng ngủ chính mà thôi.
Bách Nguyệt nhìn thấy anh, đôi mắt lập tức tỏa sáng, vác cái cuốc chạy chậm đến trước mặt anh, trên trán đổ mồ hôi như những hạt châu nhỏ, trên chóp mũi thượng cũng có, hiện lên màu hồng nhạt.
Bách Nguyệt chờ mong mà nhìn Hạ Nghị, trong mắt trong lòng cũng chỉ nghĩ đến một chuyện, cô nói sự kiện: “Chồng ơi, em không quốc nổi nữa rồi, em mệt mỏi quá, anh giúp em quốc đất đi mà.”
Hạ Nghị không nhịn được mà chửi thề.
Cô ngốc này biết mình đang nói cái gì sao?
Bách Nguyệt cầm lấy cái cuốc đang mở tròn xoe mắt mà nhìn chồng mình đầy mong chờ, con mắt chớp chớp, nói: “Anh giúp em trồng trọt, em làm đồ ăn ngon cho anh.”
Hạ Nghị còn không kịp giữ chặt Bách Nguyệt lại, thì đối phương đã nhanh chóng chạy vụt đi.
Mảnh ruộng Bách Nguyệt muốn cuốc không lớn lắm, nhưng sức cô yếu, tốc độ làm việc lại chậm chạp, thật ra tổng cộng cũng chỉ dư lại một góc nhỏ chưa đào xong.
Hạ Nghị từ chỗ cao nhảy xuống, phát hiện ra cái cuốc bị Bách Nguyệt cầm đi, cho dù chính mình muốn giúp đỡ cũng không có công cụ.
Còn Bách Nguyệt giờ phút này đang nhanh chóng chạy đến nhà cha mẹ nuôi.
Cha mẹ nuôi đang không có ở nhà.
Còn chưa đến giờ làm cơm chiều, trong phòng bếp cũng không có người, cũng chỉ có mấy cái cô em gái nuôi đang chơi nhảy dây ở trong sân.
Các cô ấy nhìn thấy Bách Nguyệt lại đây thì thè lưỡi trêu chọc.
“Đồ ngốc kia mau cút khỏi nhà tao!”
Bách Nguyệt múa may cái cuốc trong tay mình, bọn họ sợ tới mức tất cả đều chạy biến vào trong hiên nhà.
Bách Nguyệt quang minh chính đại mà đi vào phòng bếp.
Con gà lúc trước cô nuôi khi còn sống đã đẻ không ít trứng, cô đã đếm rồi.
Ít nhất cũng phải đến một trăm quả.
Nhưng người trong nhà quá nhiều, căn bản là không đủ chia, cho nên lúc mẹ nuôi nấu trứng tự động bỏ qua Bách Nguyệt.
Bách Nguyệt cũng không đòi hỏi, chỉ yên lặng mà nhìn.
Mẹ nuôi cho rằng cô không thèm để ý…
Đương nhiên, Bách Nguyệt thật sự không tức giận, chính mình từ bên ngoài nhặt về gà mái cẩn thận nuôi lớn, đến lúc đẻ trứng mình không phải không được ăn, mà là cô cất đi.
Cô tính, hiện tại mình để dành trong nhà cha nuôi cũng phải một trăm quả trứng gà.
Bách Nguyệt tìm được rổ trứng, trực tiếp nhặt bốn quả trứng gà lớn nhất, rồi co cẳng bỏ chạy lấy người.
Trước khi rời đi, Bách Nguyệt còn âm thầm tính nhẩm, trừ đi bốn quả hôm nay đã lấy, vậy thì mình còn có thể lấy thêm chín mươi sáu quả nữa.
Bách Nguyệt không chỉ lấy trứng gà, cô còn tiện tay nhóm lửa, xin thêm tí bột mì, tiện thể chiên luôn hai cái bánh trứng.
Lại bẻ một củ khoai lang đỏ trên bệ bếp.
Cô mang theo đồ vật trở lại, đứng bên cạnh căn nhà tranh vách nát thì nhìn thấy xa xa là Hạ Nghị ngồi nghỉ trên tảng đá, một chân gập lên, một tay đặt trên đầu gối.
Thấy cô trở về, anh trầm giọng nói: “Cô chạy rất nhanh nhỉ.”
Bách Nguyệt đưa hết bánh trứng và khoai lang đỏ cho anh, nghiêm túc nói: “Cái này ăn rất ngon, nhà anh nghèo, anh ăn nhiều một chút.”
Hạ Nghị cạn lời mà chê cười lên: “Không phải, ai nói với một kẻ ngốc như cô là nhà tôi nghèo đến ăn không đủ no hả?”
Bách Nguyệt nói thầm trong lòng, tất nhiên chính là anh của kiếp trước rồi.