Nhớ tới đối phương từng muốn mình hôn cô, cô ngốc này từ chỗ nào học được vậy?
Đừng nói là thật sự bị lão súc sinh nào lừa đi.
Hạ Nghị nhớ tới buổi tối ngày hôm đó một mình cô ở bên ngoài, nếu không phải mình ra tay, không chừng đã bị người kéo chạy đi đâu rồi.
Hạ Nghị trầm giọng quát: “Cô thử lại gần tôi xem.”
Bách Nguyệt nghe vậy, đầu tiên là co rụt cổ lại .
Không phải chồng cô từng nói lúc anh còn trẻ tình tình rất hiền hòa không dễ nổi giận, đối với ai cũng đều lễ phép lịch sự sao?
Đúng là đồ lừa đảo.
Bạch Nguyệt sau cùng vẫn không bỏ đi, cô quá thích chồng mình rồi, hơn nữa nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của anh, nhưng mà cũng chỉ là nói mồm.
Ngược lại ngày hôm sau chính thức khai muôi, Bạch Nguyệt được phân công việc hấp màn thầu, nào là nhào bột, vắt bột cho vào nồi hấp.
Phân chia thức ăn vào từng khay, mọi người cầm đĩa đến lấy.
Hạ Nghị cùng mấy người bạn trong thôn tiến vào, anh vừa mới cầm lấy đĩa, thì nhìn thấy Bách Nguyệt cho đưa cho anh một cái đĩa đã có đồ ăn bên trên.
Số lượng vừa đủ.
Bách Nguyệt mỉm cười với anh: “Tôi chuẩn bị quốc một mảnh đất sau nhà để trồng rau, định trồng một chút rau xanh, đến lúc đó chúng ta sẽ có rau để ăn rồi.”
Bách Nguyệt nói với anh xong liền vẫy tay bỏ chạy.
Hạ Nghị nhìn bóng dáng của cô rời xa đến xuất thần.
Mấy người bạn mò đến cùng ăn cơm nói: “Bánh màn thầu này ăn ngon thật đấy, tôi chưa từng ăn bánh nào mà vừa mềm vừa dẻo như thế này.”
Hạ Nghị cũng cắn một ngụm, cảm thấy không tồi.
Giống y như tay nghề của mẹ mình, nhưng so sánh thì lại thấy bánh này ăn quá ngon.
Nhưng mà sau khi anh lại cắn thêm một ngụm nữa, bỗng phát hiện không thích hợp.
Nó có nhân.
Hơn nữa còn là nhân trứng gà xào.
Nhưng hôm nay trong thức ăn không có trứng gà.
Điều này chứng tỏ tác giả của màn thầu này chính là Bách Nguyệt, như vậy thì cô mới có thể âm thầm cho nhân vào bánh màn thầu làm thành bánh bao.
Hạ Nghị cũng không rõ ràng lắm Bách Nguyệt lấy đâu ra trứng gà, đây chính là thứ tốt.
Mấy người đàn ông ăn cơm nói chuyện đều sẽ nhắc đến phụ nữ.
“Ê, các anh có biết không? Viên Bàng hôm qua đi hỏi đối tượng kết hôn là cô ngốc kia, tôi nghe nói tìm nửa ngày không tìm được cổng nhà người ta ở nơi nào.”
“Cô ngốc khá xinh đẹp, nếu là không ngốc thì tốt rồi.”
“Chính là bị ngốc mới bị người nhà bỏ rơi đi.”
“Ai mà biết được, nói không chừng là bị cha mẹ nuôi lừa bán mang về ấy.”
Hạ Nghị lười tham gia vào câu chuyện của bọn họ.
Giờ phút này Bách Nguyệt đang đứng trong phòng bếp bận rộn nấu cơm chiều, buổi chiều ăn mì, đơn giản rất nhiều.
Bách Nguyệt phụ trách nhào bột ủ bột, chuẩn bị xong là có thể đi, buổi chiều gần lúc phát cơm, đồng chí phụ trách nấu mì sẽ tiếp nhận công việc.
Cô vừa rời đi, sau lưng mấy người phụ nữ lại bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Lớn lên đẹp như vậy, xong lại còn vừa gầy vừa non mềm nữa chứ?”
“Đúng là dáng vẻ của hồ ly tinh, đây là muốn bị nghe phê bình mà, nhìn dáng vẻ của cô ta không hề giống như nghiêm túc làm việc.”
Cũng có người phản bác cho Bách Nguyệt, khen cô ủ bột rất nghiêm túc, mọi người đều nói ăn ngon, nhưng mà lời phản bác của cô ấy lại người khác mắng lại.
“Sao cô cũng muốn nói thay cho con ngốc đó?”
Sau khi Bách Nguyệt trở về lập tức bắt đầu sửa sang lại vườn rau nhỏ nhà mình.
Bây giờ là mùa xuân, còn có thể kịp gieo một ít rau.
Kiếp trước cô học được rất nhiều tri thức liên quan đến nông nghiệp, cùng với một số loại rau dại mà trước đây cô không biết và những loại người trong thôn cũng không dám ăn.
Kiếp trước, cô và Hạ Nghị có đôi khi còn phải tốn nhiều tiền mới đi mua được một chút rau dại.
Cái cuốc là lấy từ nhà cha mẹ nuôi, lúc ấy cha mẹ nuôi không có ở nhà, cô chỉ nói với em gái chưa đầy năm tuổi.
Bách Nguyệt hổn hển đào nửa ngày, mồ hôi túa ra đầm đìa.
Mặt trời ngả về tây, đến khi màn đêm buông xuống, cô bỗng nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân dẫm lên cảnh khô.
Bách Nguyệt xoay người lại, thì nhìn thấy Hạ Nghị đang đi về phía này, người đàn ông cao lớn, mặc một chiếc áo ba lỗ màu xám, bên ngoài là đồ lao động làm bằng vải dệt thô cứng mà phẳng phiu, giờ phút này đang mở tung.