Hạ Nghị chậc lưỡi, cong môi cười lạnh nói: “Chắc là trèo lên giường đàn ông rồi nên mới biết rõ như vậy đi.”
Người bạn bên cạnh cũng gật đầu tán đồng: “Ai nói không phải chứ, được rồi, đi thôi chẳng có gì hay ho.”
Đơn giản chính là Viên Bàng đang khoác lác.
Ai còn chưa thấy người khoác lác chứ?
Hiện tại Viên Bàng đã bắt đầu bịa đến chuyện anh ta bị Bách Nguyệt khóc lóc cầu mình cưới cô, muốn làm mẹ hiền vợ thảo của anh ta, muốn dùng cái bụng kia sinh mấy đứa con.
Anh ta vẫn không đồng ý, phải đợi một nhà già trẻ nhà họ Bách đều cầu xin anh ta.
Sở dĩ anh ta nói như vậy, chủ yếu là nghe nói Bách Nguyệt đã ăn nằm cùng người đàn ông khác, chính mình không cần, dù sao việc này cũng không thành, bèn khoa trương khoác lác một phen.
Ít nhất cũng phải vãn hồi chút thể diện.
Sau khi Viên Bàng tan làm, đứng chờ cha mình đến, sau đó dẫn theo người đi tìm nhà họ Bách.
Giờ phút này Bách Nguyệt đã kết xong vài con châu chấu, suôn một sợi dây thừng giơ lên trên cao bắt đầu chơi đùa.
Bây giờ cô đã trang điểm gọn gàng, cha mẹ nuôi đang len lén nói chuyện ở nơi cô không nhìn thấy.
Cha nuôi nói: “Trước kia trên mặt đều dính đầy bùn đất nhọ nồi, bây giờ tại rửa sạch sẽ trái lại cũng không xấu.”
Lời này nói ra vẫn là có chút trái lương tâm, gương mặt kia sau khi rửa sạch thì chỉ có gầy, bởi vì suy dinh dưỡng mà da mặt hơi vàng, thực sự là vẫn có chút xấu xí.
Hai người ở trong nhà nói chuyện phiếm, để lại Bách Nguyệt một mình ở ngoài, bỗng cô nghe thấy có tiếng đập, vốn định gọi cha mẹ nuôi đi ra mở cổng, nhưng chợt nghĩ ra một ý bèn ngậm miệng lại, rồi làm theo ý mình tự đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa thì nhìn thấy một người đàn ông thấp bé, người đàn ông trung niên bên cạnh chắc là cha anh ta.
Hai người bọn họ chưa từng gặp Bách Nguyệt.
Viên Bàng nhìn thấy đối phương là một cô gái khá xinh xắn thì trong lòng lập tức nhộn nhạo.
“Xin hỏi đây có phải là nhà của Bách Văn Tài không?”
Bách Nguyệt dừng một chút, giọng điệu đầy ngây thơ, trả lời: “Không phải ạ ~ hai người tìm nhầm nhà rồi ~”
Bách Nguyệt rành rọt mà nói với bọn họ nơi này không phải nhà Bách Văn Tài, vẻ mặt nghiêm túc mà mời bọn họ đi nơi khác tìm xem.
Viên Bàng vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt này, hỏi: “Đây là nhà cô sao?”
Bách Nguyệt lắc đầu, đáp: “Đây là nhà cha mẹ nuôi tôi.”
Bách Nguyệt không muốn cho bọn họ bước vào, trả lời đúng sự thật, nhưng lại giống như không đúng lắm.
Cuối cùng hai người đàn ông chỉ có thể đi chỗ khác hỏi thăm nhà của Bách Văn Tài ở đâu.
Đợi đến khi bọn họ đi một vòng quanh làng , hai người họ lại về tới nơi này, Bách Nguyệt còn đứng ở cửa, rát hồn nhiên mà nói với bọn họ: “Hiện tại cha nuôi của tôi đã trở về, nơi này là nhà của Bách Văn Tài.”
Việc khiến cho hai người đàn ông tức giận đến nói không nên lời.
Chuyện quái gì đang xảy vậy?
Dám chòng ghẹo bọn họ à!
Thông qua chuyện này, Viên Bàng vốn dĩ có chút thiện cảm với Bách Nguyệt nhờ gương mặt xinh đẹp này của cô, nhưng sau khi đi quanh làng hai chân anh ta vừa mỏi vừa chua, bây giờ trong lòng chỉ còn lại bốn chữ vô cùng khó chịu.
Bách Văn Tài đang ngồi hút thuốc ở trước hiên nhà, vừa rồi ông ta còn đang mong ngóng người đến xem mắt, kết quả chờ mãi không thấy người đâu, còn oán trách hai cha con nhà họ Viên nói không giữ lời.
Không nghĩ tới Bách Nguyệt lại gây chuyện.
Ông ta muốn đánh Bách Nguyệt một trận, nhưng nhớ ra phải gả cô bằng được, nên không thể đánh.
Sau khi ba người tụ tập đầy đủ, lập tức vây quanh Bách Nguyệt đang ngồi đủng đỉnh trên ghế mà đánh giá.
Trong lòng Viên Bàng không quá tình nguyện, kẻ ngốc này vừa nhìn đã biết là không thích mình, nếu không phải anh ta lớn tuổi rồi, muốn tìm một người về làm vợ, nếu không anh ta cũng không cố đồng ý.
Cha mẹ nuôi lúc này thì hận không thể tung hô Bách Nguyệt lên tận trời, khen cô độc nhất vô nhị, tất nhiên chuyện cô bị ngốc cũng có thể nhấc lên cao rồi nhẹ nhàng giải quyết.
“Chỉ cần sinh được con cái không có vấn đề là tốt rồi.”
Mấy người đều nghĩ như vậy.
Bách Nguyệt nhẹ nhàng đung đưa hai chân, nghiêng đầu nhìn bọn họ.
Xem hai người này muốn sinh một đứa bé thông minh lanh lợi.