Cả gia đình ngồi vây quanh bàn, Bách Nguyệt phân đến một góc nhỏ, chỉ có một bát nước cơm trong như nước, bên trong miễn cưỡng nổi lơ lửng vài hạt cơm, coi như là cháo.
Bách Nguyệt há miệng từ tốn uống xong, cô còn giấu hơn phân nửa con gà ở trong nhà tranh, đợi chút cô bò tường đi ra ngoài ăn.
Cha nuôi ăn bữa sáng xong, đánh giá Bách Nguyệt từ trên xuống dưới, cô mặc trên người vẫn là bộ quần áo vừa cũ vừa nát, giày rơm cũng là mài mòn gần hết, cả người vô cùng bẩn thỉu.
Ông ta nói với mẹ nuôi: “Chiều nay, tôi tìm cái một người đến xem mắt, bà đưa cho nó mặc quần áo cũ của bà, giày cũng thay đôi khác.”
Mẹ nuôi thành thật vâng dạ.
Bách Nguyệt mặc vào quần áo mới, tóc buộc gọn lên, cô học theo Hạ Nghị kiếp trước đã dạy mà búi tóc cao cao.
Mẹ nuôi thầm nghĩ còn rất biết làm đẹp, trong lòng cũng không khỏi nghĩ đến, tuy rằng chính mình và những người khác trong nhà, cùng với người dân trong thôn dân đều nói Bách Nguyệt xấu xí.
Nhưng đó là do cô quá gầy, hai ngày này ăn uống no đủ, sắc mặt tươi tỉnh hơn, lại cẩn thận trang điểm một chút, mẹ nuôi cũng không thể không thốt lên ba chữ thật xinh đẹp.
Một đôi mắt biết cười lộ ra linh khí mười phần.
Vóc dáng cũng đẹp, bầu ngực căng phồng, này nếu là đẻ con chắc chắn đủ sữa cho con bú.
Nếu không phải bị ngốc, nếu không phải bị cha mẹ vứt bỏ, e chừng đàn ông làng trên xóm dưới đều tranh nhau cướp. Bà ta vừa nghĩ vừa tìm kiếm trong nhà xem có đôi giày nào vừa chân Bách Nguyệt hay không.
Cứ như vậy không bao lâu sau, Bách Nguyệt hớn hở mà đẩy cửa, đi ra ngoài, nhân tiện còn cầm đi một cái bát tô trong nhà.
Cô bưng con gà hầm giấu trong nhà tranh đi đến đập chứa nước, sau khi tới rồi lại không dám lộ diện, sợ hãi người khác mách lẻo với cha nuôi tới bắt mình.
Mỗi trưa Hạ Nghị đều không cùng người khác ngồi một chỗ ăn cơm, anh tới gần ven bờ sông tìm một gốc cây cổ thụ, ngồi đợi một người đợi.
Vừa mới ngồi xuống, đã nghe được trong đám cỏ lau bên cạnh cỏ tiếng sột sột soạt soạt vang lên, còn tưởng rằng là rắn.
Mùa xuân đến, đúng là thường hay có rắn rết tỉnh dậy.
Anh đứng lên đi qua, lại bắt gặp từ bụi cỏ vươn ra một cánh tay trắng trẻo, lòng bàn tay có đầy những vết sẹo do làm việc nhà nông để lại.
Bách Nguyệt kéo anh chui vào bên trong, bãi cỏ lau vốn dĩ có nước, nhưng từ khi bắt đầu đào đập chứa nước thì đã rút hết rồi, bùn đất có chút khô, có thể để cô đạp lên tránh trong bụi rậm.
Trong lòng Hạ Nghị biết trước mặt là một kẻ ngốc, không biết cô đang định làm gì.
Anh không có tâm lý phòng bị với kẻ ngốc, lại nói ngày hôm qua cái đùi gà kia đúng là rất ngon, tuy rằng không cho bất kỳ gia vị vào, nhưng mà vô cùng tươi ngon, giống như là bỏ thêm một loại hương vị thiên nhiên khác.
Béo mà không ngán.
Nói ngắn lại, tài năng nấu nướng của kẻ ngốc này đúng là không tồi.
Tuy rằng đầu óc của cô có chút vấn đề, nhưng nói cô ngốc thì cũng không đến nỗi nào… mà là không giống, anh từng gặp qua kẻ ngốc trông như thế nào, kết quả còn chưa nói chuyện đã ngơ người, còn không khống chế được mà co giật, cũng không biết nhìn người khác.
Nói một câu lại uốn lưỡi không nói thành câu cũng là chuyện bình thường.
Hạ Nghị phát hiện Bách Nguyệt khác biệt, cô có thể bình thường nói hết một câu hoàn chỉnh, phát âm rõ ràng, âm lượng to nhỏ thích hợp.
Đồng thời cô cũng vô cùng rõ ràng bản thân muốn cái gì.
Nói Bách Nguyệt là đồ ngốc, không bằng nói cô càng thích đắm chìm trong thế giới của chính mình thì hơn.
Cô không muốn nghe, không muốn gặp người, có thể tự động che chắn.
Không muốn làm việc gì đó, trực tiếp không để tâm.
Việc này bị đánh đồng với đám người lười biếng nào đó nổi danh khắp làng trên xóm dưới, nhóm người này đều là lười đến không còn gì để nói, chỉ là Bách Nguyệt là nữ.
Nhưng mà… Bách Nguyệt vẫn là có chỗ không giống nhau.
Cô vẫn có chuyện muốn làm.
Cô chính là muốn đến quyến rũ mình sao?
Hạ Nghị âm thầm chửi tục, chết tiệt, anh từng gặp những người phụ nữ thích mình, nhưng chưa thấy ai chủ động như vậy cả.