Bách Nguyệt bèn đi dạo quanh quẩn nơi này, nhặt mấy cục đá vụn trên đất.
Những người khác thấy được lại bắt đầu bàn tán.
“Cái con bé ngốc này lại làm gì kia?”
“Không rõ lắm, có phải là đầu óc cô ta có bệnh hay không?”
“Chậc chậc chậc, thật đúng là không bình thường.”
“Cô nhặt cục đá trên mặt đất, cũng không có người tính công điểm cho cô đâu.”
Hành động của Bách Nguyệt chỉ mang đến những tiếng cười nhạo.
Cũng có người tốt bụng, đó là một chàng thanh niên đầu đinh mở miệng nói: “Nhưng mà cô ấy dọn dẹp những cục đá vụn trên mặt đất sẽ khiến cho chúng ta dễ đi đường hơn.”
Đáng tiếc lời này vừa nói ra lại bị người chặn họng.
Bên cạnh anh ta là một cô gái, hai tay chống nạnh nói: “Còn không phải là nhặt đá vụn sao? Có gì đặc biệt hơn người?”
“Thế nào?” Cô gái kia hất cằm, khinh thường mà nhìn anh ta, hỏi: “Không phải anh nhìn trúng cô ta rồi chứ.”
Người thanh niên bĩu môi, không nói thêm câu gì.
Bách Nguyệt vừa nhặt cục đá vừa nhìn về phía Hạ Nghị, ở nơi này có mình anh là cao lớn nhất, khỏe nhất, tảng đá lớn đè lên vai anh cũng là chuyện nhỏ như con thỏ.
Bách Nguyệt trước sau đi theo anh giữ khoảng cách không xa không gần.
Hành động này khiến cho một số người trông thấy mà ngứa mồm, nhưng mà ngượng ngùng không dám nói.
Muốn đàn ông cũng quá rõ ràng đi, hận không thể dính lên người Hạ Nghị, hừ đúng là đồ đê tiện không biết xấu hổ!
Nào có cô gái trẻ nhà lành không biết xấu hổ như vậy!
Mấy lời đồn đãi dễ dàng truyền tai nhau nhất, không đến nửa giờ chúng đã truyền đến tai cha mẹ nuôi đang cấy mạ ở đằng xa.
Cha mẹ nuôi vốn đang cắm cúi cấy mạ ở ngoài đồng, vừa nghe đến những lời này trong đầu như có pháo nổ, tức giận đến không chịu được, lập tức vác cái cuốc chạy đến bắt người.
Đi từ xa nhìn thấy Bách Nguyệt, đã tăng nhanh bước chân, xông lên túm lấy tay con gái nuôi, hung dữ mắng chửi: “Thật đúng là không biết xấu hổ! Còn không mau cút về nhà!”
Bách Nguyệt lắc đầu, không nói một lời, dưới chân bất động, cùng cha nuôi giằng co.
Cô còn trẻ nên động tác nhanh nhẹ hơn, thừa dịp cha nuôi không để ý, vùng khỏi trói buộc của cha nuôi, nhanh chóng thoát ra.
Lúc này những người khác đang làm việc đều sôi nổi ngó lại đây, tò mò đánh giá gia đình này.
Xem náo nhiệt luôn là không ngại nhiều người.
Hạ Nghị cũng đang xem, anh khiêng đòn gánh đang đi lên trên, nhìn thấy có kịch hay bèn dừng lại xem.
Thường thường những người đàn bà đanh đá trong thôn cãi nhau đều là xông vào rứt tóc nhéo tai, đây là cảnh tượng cãi nhau đầu tiên mà người ta thấy, hai bên chửi nhau, trong đó một bên mặt mũi đỏ ửng vì tức, một bên thì chẳng nói chẳng rằng.
Còn rất hiếm gặp.
Đặc biệt là lão Bách sử dụng hết tất cả các vốn từ thô tục của mình, từ trong hay ngoài đều thể hiện sự tức giận.
Nếu là một người phụ nữ bình thường nghe thấy những lời này, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, nhưng kẻ ngốc kia lại giống như không nghe thấy, không hề tức giận.
Một đấm này giống như là đánh vào bông, lão Bách suýt chút nữa thì tức đến không dậy nổi.
Lão Bách còn tính toán tìm một người đàn ông khác để gả Bách Nguyệt đi, dễ dàng kiếm được một món tiền ăn hỏi. Nhưng nhà trai cũng không phải ngu xuẩn, nếu thật sự cưới một kẻ ngốc đã bị người ta ngủ, vậy không phải là trở thành trò cười cho cả thôn à.
Hiện giờ giá trị của Bách Nguyệt càng thụt giảm, thì bảo sao lão Bách có thể không nóng nảy như này được chứ.
Ông ta rất muốn mắng Bách Nguyệt là tiện nhân, muốn mắng đối phương không có đàn ông thì không chịu được, không sạch sẽ, nếu không phải hiện tại là thời đại mới, không thì ông ta chắc chắn bắt Bách Nguyệt thả lồng heo dìm chết!
Nhưng những lời này lão Bách không thể nói trước mặt mọi người, chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống.
“Nguyệt Nguyệt, con mau cùng chúng ta trở về, con còn chưa cấy mạ xong, còn không nhanh làm việc đi.”
Bách Nguyệt nghiêm túc trả lời, chỉ giọng nói có chút chậm: “Ồ, con sẽ làm xong.”
Nhưng Bách Nguyệt có giãy giụa thế nào, thì thể lực của cô vẫn à không bằng người đàn ông trung niên như cha nuôi, cô bị mạnh mẽ kéo về nhà.