Trong lòng anh ta, những lời này chưa chắc đã không phải nói cho chị hai Lý nghe, chẳng qua dù sao Trương Mỹ Quyên cũng là em dâu, cách một tầng này khiến anh ta cũng không tiện nói.
Cậu ba Lý thở dài: “Anh cả, chúng ta là anh em ruột, em cũng giống anh, thà rằng đánh mình cũng không nỡ đánh con!”
Ý của cậu ba Lý nằm trong lời nói, năm anh em bọn họ đều là từ nhỏ bị đánh đến lớn, đợi mình lập gia đình có con rồi đều không nỡ đánh một cái nào cả.
Anh cả Lý lập tức không nói được gì nữa, có rất nhiều chuyện nói người khác thì đơn giản còn mình lại không thể làm được.
Đợi bọn họ nói xong rồi, tiếng khóc hu hu đó của Lý Thanh Lê lại vang lên.
“Các người chỉ biết thương con nhưng sao không nghĩ cho em một chút?” Vừa rồi cô nhân lúc mọi người không để ý lại cấu mình một cái, đau đến mức hai mắt đẫm lệ, gương mặt vốn dĩ không tỳ vết nay lại càng trắng bệch hơn, bà Điêu và ông Lý nhìn thấy mà đau lòng không thôi, chị cả Lý cũng chạy tới an ủi cô.
“Cái này có liên quan gì đến em?” Đến giờ chị ba Lý vẫn không hiểu được: “Còn nữa, vừa rồi em nói Nhị Bảo bắt nạt em nhưng chuyện ở đâu ra? Em là cô út, Nhị Bảo là cháu em, em nói cũng phải có trách nhiệm!”
Lý Thanh Lê khịt mũi, vẻ mặt ba phần tủi thân, ba phần nhẫn nhịn, ba phần đáng thương vô ngần, còn có một phần quật cường nữa.
“Em không nói lung tung!” Cô dùng vẻ mặt ba phần tủi thân, ba phần nhẫn nhịn, ba phần đáng thương vô ngần, còn có một phần quật cường này nhìn về phía Bà Điêu và ông Lý, nghẹn ngào bảo: “Cha mẹ biết con đi tới nhà anh ba họ để làm gì không?”
Bà Điêu không khỏi hỏi: “Làm gì?”
Những người khác cũng nghển cao cổ đợi Lý Thanh Lê nói.
Lý Thanh Lê liếc mắt nhìn Lý Đại Bảo, Lý Đại Bảo thở dài nhường cái ghế dưới mông, sau khi Lý Thanh Lê thoải mái ngồi xuống, lúc này mới nước mắt nước mũi tèm nhèm lên án: “Sự việc là thế này, lúc con đi làm nghe đám người Hiểu Hà nói chị ba họ giới thiệu đối tượng cho em gái mình, đối tượng đó làm ở xưởng phân bón trong huyện, điều kiện cũng không tồi!”
“Sau đó con mới nghĩ đến mình, con đã mười chín rồi cũng không thể trông mong cha mẹ và các anh nuôi con cả đời được, không bằng nhân lúc bây giờ vẫn chưa có người nào ghét con, tự con tìm một người gả đi cho rồi! Chỉ là…” Lý Thanh Lê lau khóe mắt: “Chỉ là con lớn lên xinh đẹp như vậy, còn ưu điểm đầy mình, người bình thường nào có xứng với con, cho dù tìm đối tượng con cũng phải tìm một người tốt, con phải gả vào huyện! Cho dù bản thân con không ăn được lương thực hàng hóa thì chồng con cũng phải là người ăn được lương thực hàng hóa!”
Đám người nhà họ Lý nhìn bộ dáng kiêu ngạo hất cằm đó của Lý Thanh Lê, thầm nghĩ con gái/ em gái/ cô út nhà mình thứ càng ngày càng tăng lên cũng không chỉ tuổi tác mà còn cả tự tin nữa!
Lý Thanh Lê ho một tiếng, nói tiếp: “con nghe chị ba họ có thể giới thiệu được đối tượng ưu tú, cho nên con đi tìm chị ấy, nhờ chị ấy giúp con để ý xem có người nào thích hợp hay không. Nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, chị ba đã nói Nhị Bảo nhà mình trộm cái bút máy của Đại Nựu, xấu hổ đến mức con cũng ngại mà nói ra khỏi miệng!”
Cô nói mà tâm trạng đột nhiên kích động hẳn lên, người cũng đứng bật dậy khỏi ghế, tức giận đến cực điểm bảo: “Anh ba, chị ba, Nhị Bảo đã mười hai rồi chứ không phải hai tuổi, người ta không đến trường cũng giúp nhà làm công, nó còn tính là trẻ con cái nỗi gì nữa? Hai năm này em muốn tìm đối tượng, nếu như đối tượng nghe nói người nhà mình có loại đức hạnh này, có người lười, có người gian trá, có người miệng rộng, có người khắc nghiệt với trẻ con nhà mình, có người bụng một bồ dao găm, có người ham hư vinh, có người tinh ranh như quỷ, còn có người càng không có triển vọng gì, vậy mà từ lúc còn nhỏ đã trộm đồ của người ta! Thế này em còn bàn đối tượng cái mẹ gì nữa, em trực tiếp đi tìm một sợi dây thừng thắt cổ chết đi cho rồi! Dù sao cả đời này của em cũng xong rồi! Hu hu hu hu…”
Lý Thanh Lê lập tức chui vào trong lòng bà Điêu, sụp đổ khóc òa lên: “Mẹ ơi! Sao mệnh của con gái lại khổ như vậy! Người trong nhà không giúp được con cũng thôi đi, con tìm đối tượng còn bị kéo chân, làm lỡ hạnh phúc cả đời của con rồi! Mệnh con thật khổ quá!”