Có điều, sao Hoàng Quảng Linh và Tô Nhân lại đi chung với nhau? Nhưng cũng không quan trọng, đợi qua vài ngày nữa Tô Nhân đập đầu khôi phục trí nhớ cô ta sẽ biết Hoàng Quảng Linh là loại người gì ngay, đến khi đó chắc chắn không thể làm bạn bè nữa.
Dù sao nữ chính cũng đẹp nhất, nữ chính lương thiện nhất, sao có thể gom chung với loại người như Hoàng Quảng Linh?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dựa theo tình thế trước mắt Tô Nhân còn có khả năng đúng lúc đập đầu không?
Đột nhiên lại cảm thấy lo lắng vì đầu của Tô Nhân có thể đúng lúc đập chảy máu hay không…
Ra khỏi ký túc xá thanh niên trí thức đi về bên trái, qua sân phơi thóc chính là tuyến đường chính rộng rãi nhất thông đến đại đội, từ tuyến đường chính này đi về phía bắc thông đến cây cầu đá lớn, lại băng qua hai hộ gia đình, ngôi nhà thứ hai nằm ở bên phải cuối con đường nhỏ chính là nhà của đại đội trưởng Lý Thành Năng.
Lý Thanh Lê vào sân, vừa vặn đối diện tầm mắt với vợ của Lý Thành Năng là Ngưu Chiêu Đệ đang dùng nước vo gạo trộn cám heo, tuy rằng Ngưu Chiêu Đệ họ Ngưu nhưng đôi mắt chỉ lớn bằng một phần ba mắt của Lý Thanh Lê, lần này thật sự là mắt to trừng mắt nhỏ.
Lý Thanh Lê nghển cổ tới nhìn thêm vài cái, xác nhận Ngưu Chiêu Đệ quả thực đang mở mắt mới cười ha ha chào hỏi: “Chị ba, anh ba có nhà không? Em tìm anh ấy có việc.”
Ngưu Chiêu Đệ đứng thẳng người dậy, một tay cầm gậy gỗ thô khuấy cám heo, dùng hết sức bình sinh trừng mắt nhìn Lý Thanh Lê, nhưng biết làm sao được mắt chỉ to như hạt đậu xanh, có dùng sức ước chừng vẫn như không… Lý Thanh Lê hoàn toàn không phát hiện ra cô ta đang trừng mắt.
Ngưu Chiêu Đệ càng tức hơn, nắm cây gậy gỗ thô đi tới trước mặt cô một cách khí thế hùng hổ: “Lý Tiểu Lục, em tới vừa đúng lúc, em không tới chị còn định đi tới nhà em hỏi đây, anh ba nhà em và Trương Mỹ Quyên, rốt cuộc bọn họ có quản con hay không hả?”
Lý Thanh Lê nghe xong với vẻ mặt không thay đổi, đột nhiên trong lòng có một loại cảm giác mệnh khổ: Có vài thứ tuy rằng đến muộn nhưng vẫn đến! Những cực phẩm như nhà cô yên phận chỉ là tạm thời, gây chuyện mới là thật!”
“Chị ba, là Nhị Bảo hay là Tam Bảo, bọn nó lại làm ra chuyện tốt gì? Chị nói với em, trở về em sẽ dạy dỗ bọn nó!”
Ngưu Chiêu Đệ lên án với giọng nói vô cùng xúc động, khiến người đau lòng: “Còn không phải do Nhị Bảo nhà em sao, bạn học của anh ba em mua cho con vài cái bút máy, Đại Nựu mang một cây đi tới trường, vỏ còn không nỡ bóc ra, ở trường có một buổi sáng đã mất tăm rồi! Cách ngày Đại Nựu lại nhìn thấy Nhị Bảo có một cây bút y chang như thế! Cái bút đó chỉ hợp tác xã tiêu thụ trong huyện mới có, hình dáng khác hẳn với ở bên chúng ta, em nói xem sao Nhị Bảo có thể vừa vặn có một cái y chang như thế được?”
“Không phải chị làm chị dâu nói chuyện khắt khe nhưng Nhị Bảo nhà em quá không ra thể thống gì rồi! Tục ngữ nói nhỏ trộm kim lớn lên trộm vàng! Lần trước nói chuyện với vợ chồng chú ba mà bọn họ luôn nói con còn nhỏ, cũng không quản cho tốt, bọn họ cũng không nghĩ rốt cuộc như thế là yêu con hay là hại con! Còn tiếp tục thế thì nên làm thế nào đây?”
Ngưu Chiêu Đệ nói xong tự động lùi lại nửa bước, bởi vì cô ta nhìn thấy trong mắt Lý Thanh Lê đã tích tụ lửa giận, cô ta cảm thấy Lý Thanh Lê chắc chắn muốn chửi tay đôi với cô ta.
Người nhà này bình thường cãi nhau ầm ĩ nhưng đều rất bao che khuyết điểm, chỉ cần chọc vào một người là như chọc vào một ổ chó điên.
Nhưng chọc vào ổ chó điên cô ta cũng không thể sợ, cô ta thân là vợ của đại đội trưởng, nhất định phải vùng dậy!
Trong lúc nhất thời đầu óc Ngưu Chiêu Đệ nổi lên cơn lốc xoáy điên cuồng, các loại linh cảm chửi người, đục khoét, so sánh, nói năng mập mờ, ngạn ngữ xưa từ khắp bốn phương tám hướng trào lên trong đầu cô ta, rất nhanh tim cô ta đã vững lòng.
Lần này cô ta nhất định có thể đại chiến tám tăm hiệp mà không rơi vào thế hạ phong với Lý Thanh Lê.
Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, ai ngờ một giây sau Lý Thanh Lê lại hung dữ đáp: “Nhị Bảo thật không ra làm sao! Hôm nay cho dù chị ba chị bỏ qua cho nó em cũng không thể bỏ qua cho nó!”
Hai nắm tay siết lại vang răng rắc: “… Đợi đó Lý Nhị Bảo! Lần này cô nhất định sẽ cho cháu nếm trải đau khổ lớn nhất trong mười ba năm cuộc đời!”
Ngưu Chiêu Đệ: “Cái đó… Nhị Bảo nhỏ hơn Đại Nựu một tuổi, mới mười hai thôi.”
Lý Thanh Lê: “… Nhớ lộn.”