Đối với Chu Tú Tú, giọng nói này giống như âm thanh của tự nhiên.
Cô “hở” một tiếng, xoay người qua, hai mắt mở to.
Tiêu Tiểu Phượng không biết bế trẻ con như thế nào, chỉ bế chặt Tiểu Uyển, tay chân đứa nhỏ sắp dính gần nhau, chắc chắn rất khó chịu.
Động tác của Chu Tú Tú nhanh hơn não, chỉ sững sờ một lúc, đã vội đưa tay ra, ôm con lên người mình.
“Mặt con gái tôi sao lại đỏ như vây?” Chu Tú Tú nhíu mày: “Ai đã véo nó?”Bản thân Chu Tú Tú không biết, điệu bộ này của cô giống như con gà mái mẹ bảo vệ đám gà con, nhưng không ai có cách nào bất mãn với cô.
Bởi vì vừa nãy cô vẫn giống như một cô gái nhỏ mềm mại yếu đuối, lúc này lập tức trở nên vô cùng mạnh mẽ, chắc chắn là sức mạnh của tình mẫu tử.
Bùi Hi Bình không khỏi nhìn cô thêm vài lần.
Thấy người trong lòng mình nhìn đối phương, Tiêu Tiểu Phượng không vui, vội đi đến bên cạnh anh, cô ta nói với Chu Tú Tú: “Lúc nãy có kẻ buôn người bắt con cô đi, là chúng tôi đã cứu con bé.
”Đầu Chu Tú Tú cũng rối loạn, lúc này nghe cô ta giải thích, mà đồng chí cảnh sát bên cạnh không phản bác, lập tức khôi phục tinh thần: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người.
”Tiêu Tiểu Phượng hừ một tiếng: “Lần sau chú ý chút, làm mẹ kiểu gì thế?”Chu Tú Tú không nói tiếp, chỉ nhẹ nhàng xoa mặt Tiểu Uyển, như định làm mờ bớt vết đỏ trên gương mặt nhỏ bé này.
Đây là cảm giác mất rồi còn tìm lại được, cô cẩn thận từng li từng tí, khóe miệng bất giác cong lên.
Xinh đẹp tựa chim sa cá lặn.
“Cô dẫn con đến bệnh viện khám thử, có thể cô bé đã bị đánh.
” Bùi Hi Bình nhắc nhở.
Chu Tú Tú sững người, cô còn tưởng Tiểu Uyển đang ngủ.
Cô không do dự, nói vài lời cảm ơn xong, bế đứa nhỏ chạy ra ngoài.
Cô bước đi rất vội, sống lưng thẳng tắp, trên đôi vai gầy yếu dường như có thể gánh vác toàn bộ sức nặng.
Nói tới bóng dáng đang dần biến mất trước mắt mọi người, Tiêu Tiểu Phượng ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Hi Bình, thấy vẻ mặt anh không thay đổi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta biết, anh Hi Bình không phải người gặp sắc nảy lòng tham.
…Chu Tú Tú phát hiện mình vẫn chưa thích ứng với việc làm mẹ.
Đứa nhỏ ngất xỉu, cô lại tưởng rằng người ta đang ngủ, thật “tuyệt vời”!May mà bác sĩ trong bệnh viện kiểm tra qua một lượt, cho cô một đáp án yên tâm.
“Đứa nhỏ không có gì đáng ngại, vết thương trên cơ thể cũng không rõ ràng, có lẽ bị dọa ngất, nghỉ ngơi một lát là ổn thôi.
”Bệnh viện này thật tốt, lúc rời đi, có một cô y tá nhỏ còn tặng cho cô một chén đường đỏ nhỏ, để cô mang về cho đứa nhỏ uống, bồi dưỡng cơ thể.
Cảm nhận được tình người bao la như vậy, Chu Tú Tú vô cùng cảm kích, nói cảm ơn mấy lần rồi mới rời đi.
Trời vẫn chưa tối, Chu Tú Tú dẫn theo Tiểu Uyển ngồi xe buýt, đoán Bùi Nhị Xuân cũng dẫn hai đứa bé trai về nhà rồi.
Đường xá xóc nảy, trong xe ồn ào ầm ĩ, cũng không biết trôi qua bao lâu, Tiểu Uyển ngọ nguậy tỉnh lại.
“Mẹ… mẹ…” Môi Tiểu Uyển mấp máy, âm thanh rất nhỏ, ấn đường nhíu chặt, tay nhỏ nắm chặt vạt áo của Chu Tú Tú.
Nhìn dáng vẻ nhỏ bé đáng thương của con, Chu Tú Tú nhẹ giọng an ủi: “Mẹ ở đây.
”Tiểu Uyển mơ màng mở mắt, trên hàng mi dài còn đọng nước mắt, cô bé chớp chớp mắt, khóe miệng dần cong lên.
Không còn gì phải sợ nữa, gương mặt cô bé tràn đầy vui vẻ, vùi vào trong lòng Chu Tú Tú.
Chu Tú Tú ôm cô bé, trong mắt cũng xúc động không thể nói thành lời.
Tiểu Uyển đã được cứu về rồi.
Số phận của đứa nhỏ này được sửa lại từ đây.
Hôm nay may mà gặp được hai người tốt bụng ở đồn cảnh sát, có cơ hội nhất định phải cảm ơn bọn họ cho tốt.
Bùi Nhị Xuân và Đổng Đại Phi phải dùng sức mạnh cỡ chín trâu hai hổ mới dẫn được Tiểu Niên về nhà.
.