Sau khi nghe Lý Thịnh Quang nói quà kết hôn của anh là do nguyên thủ quốc gia sắp xếp thì thái độ của Lăng Thiên đối với ông ta cũng tốt hơn một chút.
Anh hỏi: “Ông không tiết lộ thân phận của tôi cho người nhà họ Lâm chứ?”
Điều Lăng Thiên lo lắng nhất chính là thân phận bị lộ ra ngoài. Bởi vì anh vẫn chưa tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau vụ việc năm năm trước là ai, cũng chưa giải thích với vợ mình rằng anh chính là người giao đồ ăn nhanh trong thang máy năm đó. Anh không muốn tiết lộ thân phận của mình cho đến khi những chuyện này được giải quyết.
"Lăng tướng quân, ngài yên tâm, tôi không hề tiết lộ thân phận của ngài. Trước đây khi gọi điện thoại, ngài nguyên thủ quốc gia đã đặc biệt dặn dò tôi phải giúp ngài giữ bí mật thân phận."
Lăng Thiên nghe xong câu này mới cảm thấy yên tâm, cuối cùng ông già này vẫn còn có chút lương tâm, nói cho Lý Thịnh Quang biết chuyện này, nếu không chỉ e hôm nay anh lại phải trở mặt không nhận người!
"Được rồi, chuyện này tôi đã biết, các người nhanh chóng cút khỏi đây đi! Từ nay về sau, nếu không có việc gì thì đừng tùy tiện đến tìm tôi!"
"Vâng, vâng, Lăng tướng quân!"
Mặc dù bị Lăng Thiên mắng một hồi, nhưng Thống đốc Lý cũng không tỏ thái độ gì, ông ta không dám ở lại nữa, vội vàng bước ra khỏi đại sảnh.
Vừa đi vừa lau mồ hôi trên trán.
Không hổ là chiến thần quốc gia uy phong tám phương, khí thế trên người quá mạnh mẽ!
Trong sân, đám người nhà họ Lâm đang xì xào về việc Lăng Thiên mắng Thống đốc Lý.
Nhìn thấy Thống đốc Lý đi ra, mọi người nhanh chóng ngậm miệng lại.
Thống đốc Lý đang định trực tiếp rời đi nhưng lại như nhớ ra điều gì đó, khi đi ngang qua ông cụ Lâm, ông ta nói: "Lâm gia chủ, ngày cưới của cháu gái ông mà ông lại muốn để cho con bé ở bên ngoài, như vậy không ổn lắm nhỉ? Ông có cảm thấy phải để cho cô ấy ở một chỗ tương đối tốt trong biệt thự nhà họ Lâm không?”
"Thống đốc Lý dạy rất phải, tôi sẽ sớm thu xếp." Tuy trong lòng ông cụ Lâm hoang mang nhưng lại không dám trái lệnh một chút nào, nhanh chóng đồng ý.
"Tốt nhất đừng làm tôi thất vọng!" Lý Thịnh Quang nói xong câu này thì đi thẳng ra ngoài cửa lớn.
"Vâng, vâng, vâng, thống đốc Lý!"
Ông cụ Lâm cung kính chạy chậm theo sau Thống đốc Lý, dù ông ta lên xe đi xa rồi nhưng vẫn thấy ông cụ đứng ở cửa vẫy tay, mãi cho đến khi bóng xe biến mất, lúc này ông cụ mới xoay người, sắc mặt uy nghiêm như biến thành một người khác.
"Lâm Nhược Sơ, trong khi hôn lễ náo loạn cô đã đi đâu? Tại sao lúc chúng tôi gọi điện thoại cho cô thì cô lại không bắt máy? Có phải cô cố ý làm chúng tôi không tìm thấy cô rồi bị nhà họ Triệu dạy dỗ đúng không?" Nói xong với Lâm Nhược Sơ, ông ta xoay mặt nhìn về phía Lăng Thiên: "Còn cả anh nữa, lại dám mắng cả thống đốc Lý? Anh muốn gì? Muốn gây rắc rối cho nhà họ Lâm chúng tôi đúng không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!